Vô Hạn Dựa Vào Điểm Tích Lũy Kéo Dài Mạng Sống


Diệp Nhiễm giật mình tỉnh giấc.


Trần nhà cũ kỹ, loang lổ hiện ra trước mắt, mùi hôi tanh nhàn nhạt phảng phất dưới mũi, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt từng giọt một.


Cô nằm trên nền gạch lạnh lẽo, ngồi dậy, ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào, rọi lên nửa khuôn mặt cô, hơi chói mắt.


Hai bên cạnh cô là những ngăn phòng nhỏ, cửa hé mở, mùi hôi thối lan ra từ trong đó.


Đây là… nhà vệ sinh nữ?

Nhưng khi cô cố gắng nhớ lại tại sao mình lại nằm ở đây thì phát hiện đầu óc trống rỗng, không có chút ký ức nào.


Diệp Nhiễm cau mày, cúi xuống nhìn bộ quần áo trên người mình, rồi lại nhìn tay mình.


Đồng phục học sinh sạch sẽ, đôi tay trắng trẻo, nhỏ nhắn, đôi giày còn được tám phần mới.



Ngay sau đó, trong đầu cô tự nhiên hiện lên phán đoán về bản thân – vẫn đang đi học, tuổi tác khoảng 15-18 tuổi; gia đình khá giả, được ba mẹ chăm sóc khá tốt.


Cô đứng dậy, cửa sổ kính phản chiếu một khuôn mặt thiếu nữ có tuổi tác tương đương với suy nghĩ của cô.


Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn, vẻ ngoài thoạt nhìn có phần yếu đuối, dịu dàng, nhưng lại sở hữu đôi mắt sắc bén, lạnh lùng.


Diệp Nhiễm: Ừm, hình như tuổi tâm lý của mình già dặn hơn vẻ ngoài.


Nhưng dù sao mình cũng đang mặc đồng phục học sinh, vậy nên đây chắc là… trường học?

Nhưng bên ngoài, dù là tiếng ồn ào giờ ra chơi, tiếng tập thể dục thể thao, hay tiếng giảng bài của giáo viên, tất cả đều không có, chỉ có một sự yên tĩnh đến lạ thường.


Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt từng giọt một trong nhà vệ sinh cứ nhẹ nhàng vang vọng, khiến người ta cảm thấy khó chịu.


Diệp Nhiễm mặt không cảm xúc vặn chặt vòi nước đang nhỏ giọt ở bồn rửa tay, quay người đến trước cửa.



Vặn nắm cửa, không mở được.


Cửa bị khóa.


Lúc này, đột nhiên có một ánh nhìn dính nhớp rơi vào người cô, khiến người ta nổi da gà.


Diệp Nhiễm cau mày, không quan tâm, ngược lại lùi lại hai bước, giơ chân phải lên thực hiện một cú đá đẹp mắt.


Một tiếng “rầm” vang lên, tay nắm cửa vốn không hề nhúc nhích lúc này lỏng lẻo treo trên cửa, lung lay sắp rơi.


Tuy khóa cửa đã rỉ sét, nhưng không ngờ cô lại có thể đá tung cửa chỉ bằng một cú đá, chính Diệp Nhiễm cũng sững sờ.


Nhưng cô không suy nghĩ thêm nữa, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía nguồn ánh nhìn lúc nãy.


Đó là ngăn phòng cuối cùng bên trái nhà vệ sinh, cũng là phía trước nghiêng nơi cô nằm lúc nãy.


Diệp Nhiễm có thể cảm nhận được, trong khe hở màu đen của cánh cửa hé mở đó, có người đang nhìn chằm chằm cô.


Đột nhiên lại có một tiếng rầm vang lên, cánh cửa không biết bị thứ gì đó nhẹ nhàng đụng vào, “két” một tiếng mở ra.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận