Vô Hạn Huyết Hạch

Dịch: Vivian Nhinhi

Biên: Nhóm Cổ Chân Đau

Theo dự tính của Châm Kim, đội thăm dò còn phải nghỉ ngơi chỉnh đốn đội hình hai ngày.

Lúc xây dựng doanh trại này tốn khá nhiều công sức, không tận dụng triệt để thì lãng phí quá. Chung quanh lại được càn quét sạch sẽ, đàn sóc bay cũng bị săn hết, uy hiếp duy nhất không còn nên rất an toàn.

Xác của đám sóc bay còn cần xử lý.

Kỹ thuật bắn cung của các thành viên đội thăm dò cũng cần khổ luyện thêm.

Ngoài ra, lần trước đi săn tổn thất rất nhiều mũi tên và đoản cung, đều cần bổ sung.

Lần đi săn vừa rồi thắng to, mang lại chuyển biến cực kì tốt đẹp cho tình hình của đội thăm dò.

Hiện giờ, Châm Kim đã có đủ thời gian để chế tạo vũ khí tầm xa tốt hơn.

Nhưng sau khi cậu cân nhắc toàn diện rồi, lại lý trí mà từ bỏ ý định này.

Hôm sau.

Thương Tu đến gặp Châm Kim: “Đại nhân Châm Kim, có một tin tức tốt, tôi có phát hiện mới.”

“Ồ?” Châm Kim biết Thương Tu đang nghiên cứu xác của con sóc bay đầu đàn cấp Sắt: “Ông phát hiện ra ma tinh trong xác của sóc bay đầu đàn à?”

Thương Tu cười lắc đầu: “Trong người con sóc đầu đàn này không có ma tinh, ma lực trong cơ thể nó cũng rất hỗn loạn, vừa chết không bao lâu ma lực đã tiêu tán hết rồi.”

Châm Kim thầm nhủ trong lòng: “Sóc đầu đàn không có ma tinh, còn trong người ta lại có một viên rất giống ma tinh.”

Thương Tu không kéo dài thời gian, nói thẳng: “Là thế này đại nhân ạ. Tôi cắt dạ dày của sóc bay đầu đàn cấp Sắt ra, phát hiện trước khi nó chết vừa mới ăn no. Bởi thế trong dạ dày nó còn có rất nhiều đồ ăn chưa kịp tiêu hóa, bao gồm các loại thịt, xương cốt, lông chim, quả, cây cỏ… Trong đó tôi còn phát hiện một loại khoai.”

Mắt Châm Kim lóe lên: “Xem ra sóc bay này là loài ăn tạp. Loại khoai này chúng ta có thể đi đào thử xem.”

Thương Tu gật đầu: “Đại nhân, không chỉ là khoai, tôi đồ rằng trong sào huyệt của đàn sóc bay này có khả năng còn có một số lượng lớn đồ ăn dự trữ.”

“Vì sao ông lại đoán thế?” Châm Kim hỏi.

“Theo kết quả giải phẫu lúc trước và những gì nghiên cứu được trên xác đám sóc bay đầu đàn này, tôi phát hiện sức tiêu hóa của chúng rất mạnh, dịch vị thậm chí có thể ăn mòn đao kiếm ở mức nhẹ. Bình thường, lúc loại sinh vật có sức tiêu hóa khủng khiếp này đói bụng, dịch vị dạ đày tiết ra làm chúng rất khổ sở. Để chống chọi với cảm giác đói bụng này, chúng sẽ nuốt một số đồ khó tiêu như đá viên… Nhưng trong dạ dày của đám sóc bay này không có những thứ như thế. Điều này chứng minh rằng, chúng có nguồn thức ăn dồi dào.

Tình hình xung quanh chúng ta đã điều tra hết cả rồi. Tôi cho rằng, đám sóc bay này không chỉ ăn tạp, chúng còn có tập tính dự trữ đồ ăn giống loài sóc. Bình thường, bọn chúng sẽ tìm kiếm khắp nơi để thu thập đồ ăn. Khi chúng đói và khát, chúng sẽ có thể ăn ngay, tránh cho cả đàn phát điên vì đói.”

“Tốt lắm.” Châm Kim vỗ vai Thương Tu, thể hiện sự tán thưởng: “Chuyện này ta sẽ giao cho Lam Tảo đi làm.”

“Đại nhân, xin hãy cho phép tôi đi theo. Tôi rất có hứng thú với cấu trúc cụ thể của sào huyệt sóc bay.” Thương Tu hợp thời đề ra một yêu cầu nho nhỏ.

“Có thể.” Châm Kim đồng ý không chút do dự.

Mặc dù để bảo hộ vị học giả già này cần nhiều nhân lực hơn, nhưng từ khi Châm Kim tiếp xúc với Thương Tu đến giờ, đã được lão trợ giúp rất nhiều. Nếu điều kiện cho phép, Châm Kim rất sẵn lòng thỏa mãn lòng ham học hỏi của vị học giả già này.

Lúc Thương Tu quay về doanh trại, trên mặt lão tràn đầy vẻ thỏa mãn.

Thành quả của bọn họ cũng khiến Châm Kim vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Đúng như Thương Tu đã dự đoán, trong sào huyệt của sóc bay quả thực có dự trữ đồ ăn.

Hơn nữa, lượng dự trữ rất lớn. Đến mức lúc các đội viên nhìn thấy, rất nhiều người đều cảm thán: “Đám sóc bay này sống còn sướng hơn người.”

Mặc dù phần lớn trong số đó con người không ăn được. Nhưng lượng khoai hay quả còn lại phải tương đương một phần ba số thịt sóc bay, đây là một nguồn bổ sung cực lớn vào kho lương thực của đội thăm dò.

Tử Đế cũng có thành quả mới.

Tận dụng dịch vị của sóc bay, Tử Đế đã chế ra nhiều chất ăn mòn. Đao kiếm sắt thép dính phải chất này cũng bị biến đổi hoàn toàn sau vài giây ngắn ngủi. Chỉ cần có đủ lượng thì đất cũng có thể bị ăn mòn thành một cái hố to trong chớp mắt.

Nếu như phối hợp với chất hóa hơi, có thể chế ra loại sương ăn mòn. Người bình thường chỉ cần lọt vào màn sương này, hít thở vài cái là phổi sẽ bị hoại tử.

Mặc dù cuộc săn sóc bay thắng lớn, nhưng cũng tiêu hao hết chỗ thuốc dẫn cháy còn sót lại trong tay Tử Đế.

Loại chất ăn mòn này được bổ sung, trở thành một trong số các biện pháp kháng địch cho đội thăm dò.

Đương nhiên, chất dẫn cháy hồi trước hay chất ăn mòn hiện tại đều không thuộc phạm trù ma pháp, mà chỉ là sản phẩm sau khi tận dụng, chiết xuất và cường hóa tính chất vật lý của vật liệu ban đầu.

Hiệu quả của ma dược sẽ rõ rệt hơn hẳn, nhưng ở hòn đảo này, ma dược cấp thấp và không có hiệu quả.

Về phần Châm Kim thì không có chút tiến triển nào.

Cậu chỉ có thể tạm thời từ bỏ mạch suy nghĩ ban đầu, chuyển hướng sang một quan điểm khác.

Cậu bắt đầu nghĩ, rốt cục tinh hạch thần bí trong trái tim mình từ đâu mà ra?

“Là do thuốc à?” Đây là đáp án mà Châm Kim cho là có khả năng nhất.

Nếu không, hai lần dị biến này vì sao lại có liên quan đến con gấu khỉ chứ?

Màn đêm buông xuống, Châm Kim gọi Tử Đế lại, hỏi bóng gió về tình hình lúc ấy.

Nhưng Châm Kim không thu hoạch được gì mới từ câu trả lời của Tử Đế cả.

Châm Kim lại lâm vào trầm tư: “Nếu như lúc Tử Đế cứu mình xảy ra điều gì ngoài ý muốn mà thành viên tinh hạch này. Vậy thì lúc mình uống thuốc, có thể đã kích thích viên tinh hạch này lần nữa, gây ra dị biến.”

“Có chuyện gì ạ? Hay đại nhân thấy trong người có chỗ nào bất thường ư?” Tử Đế hỏi thăm.

“Không sao, ta chỉ muốn tìm hiểu chút thôi.” Châm Kim mỉm cười, trấn an Tử Đế: “Muộn rồi đấy, ngày mai phải xuất phát rồi, em về nghỉ ngơi đi.”

Tử Đế gật đầu, hai mắt tỏa sáng: “Đại nhân Châm Kim, có ngài ở đây, em tin chúng ta chắc chắn có thể rời khỏi hòn đảo này.”

Châm Kim gật đầu: “Chúng ta không những phải rời khỏi hòn đảo này, mà còn phải gắng sức thu phục lòng người, chiêu mộ một số thuộc hạ, hình thành nên tổ chức và thành viên nguồn ban đầu. Nếu không, sau này đến Bạch Sa chỉ có hai người chúng ta, khó mà cạnh tranh với hai người còn lại. Đừng tự trách, Tử Đế, em đã làm rất tốt rồi.”

Tử Đế hơi sững sờ, cười khổ: “Đại nhân, ngài thật tinh tế. Nói thật, em hận hoàn cảnh nơi này. Hòn đảo này rất quá đáng với ma pháp sư. Điều mà em có thể giúp được ngài, chỉ là thuốc. Nhưng hoàn cảnh bây giờ quá đơn sơ, nếu có ít dụng cụ kim loại, em tin mình có thể chế ngay ra thuốc độc nhằm vào đám sóc bay kia.”

Châm Kim thở dài: “Sự thật nó như vậy. Chúng ta lưu lạc đến hòn đảo kì quái này, nguy cơ đầy rẫy bốn phía. Chúng ta đang cố gắng để sống sót, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chúng ta cố hết sức là được rồi, và cũng chỉ có thể cố hết sức mà thôi. Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Tử Đế rời đi.

Châm Kim vẫn không nói thật cho Tử Đế.

Một mặt, cậu không muốn Tử Đế phải lo lắng thêm nữa, em bây giờ đã đang tự trách rất nhiều rồi. Thời gian tiếp xúc với nhau còn ngắn, nhưng Châm Kim phát hiện cô gái mắt tím này có một cỗ kiêu ngạo trong lòng. Đối với người như vậy, Châm Kim chỉ cần trấn an mà không cần trách cứ tạo áp lực. Bởi vì không cần áp lực từ bên ngoài, người như em hoàn toàn có thể tự mình quyết chí tự cường.

Mặt khác, Châm Kim biết khả năng của Tử Đế ở phương diện bào chế thuốc. Kể cả cậu có kể hết mọi chuyện, Tử Đế cũng không thể giải quyết vấn đề này.

Nếu đã giấu Tử Đế một lần, Châm Kim cũng không ngại giấu cô lần nữa.

Năng lực biến dị mà viên tinh hạch thần bí kia mang đến, Châm Kim xem nó như một át chủ bài, giúp cậu ứng phó với hoàn cảnh hiểm nguy và kẻ địch mạnh. Nhưng đồng thời, nó cũng có tai họa ngầm cực lớn.

“Loại dị biến này rốt cục có hại hay không đây? Trái tim con người sao có thể có tinh hạch chứ? Thứ ngoại lai này, liệu có bị các cơ quan khác trong cơ thể bài xích không đây?

Sự dị biến liều lĩnh này, liệu sẽ gây tổn hại gì cho cơ thể mình đây? Thân thể sẽ có khuyết tật, hay huyết mạch sẽ bị pha tạp?

Bản thân mình không thể cảm nhận được tinh hạch, dị biến cũng không thể khống chế được, chẳng lẽ là bởi tinh hạch mới hình thành, còn chưa dung hợp triệt để với cơ thể mình sao?

Dị biến mà phát sinh nhiều lần, liệu có làm ta biến thành dã thú, mất hết nhân tính không?”

Không chỉ là về thân thể hay huyết thống, còn có nỗi lo về toàn đội thăm dò nữa.

Châm Kim biết, bản thân cậu có thể lãnh đạo nhóm người này, một là bởi vì cậu đủ mạnh, hai là vì thân phận của cậu.

Cậu là quý tộc, còn là kỵ sĩ Thánh Điện.

Thân phận sau còn làm lòng người tin tưởng hơn thân phận trước.

Nếu như chuyện Châm Kim biến dị bị người khác phát hiện, coi là quái vật, vậy thì ưu thế mà thân phận này mang lại sẽ yếu đi rất nhiều.

Mặc dù cuộc săn sóc bay đã thành công, nhưng Châm Kim biết, chiến thắng này chỉ là dừng cương trước bờ vực, kéo đội thăm dò trở lại bên bờ của sự hủy diệt mà thôi.

Hành trình tiếp theo đây sẽ còn gian nan hiểm trở hơn nữa.

Đội thăm dò có thể vượt qua đủ loại trắc trở và khảo nghiệm ấy không còn rất khó nói.

Châm Kim không hi vọng lòng người của đội ngũ nho nhỏ này bị dao động.

Cho nên cậu chọn chôn chặt bí mật này trong lòng, ngăn chặn tận gốc khả năng rò rỉ ra bên ngoài.

Đêm khuya trong rừng không hề yên ả.

Thường xuyên vẳng lại tiếng dã thú gầm gào, trong những tiếng kêu kì quái đó, có những tiếng thét gọi thực sự, cũng có tiếng rên rỉ nghẹn ngào, lại có tiếng tựa như ho khan.

Châm Kim biết mình phải nghỉ ngơi thật tốt, dù sao sáng sớm mai lại phải khởi hành rồi.

Nhưng cậu nằm trên thảm, trằn trọc khó ngủ.

Cậu dứt khoát không ngủ mà tổng kết lại kết quả suy nghĩ mấy ngày nay của mình.

“Trước mắt xem ra, kích thích biến dị trong cơ thể có thể là ba loại khả năng. Đầu tiên là áp lực ở thời điểm sống chết, phát động phản ứng bản năng của tinh hạch trong tim. Thứ hai là đủ loại cảm xúc kịch liệt sản sinh dưới áp lực cực lớn. Thứ ba là thuốc lấy máu làm thành phần chính. Tinh hạch trong tim rất có thể do thuốc mà thành, mặc dù hai lần biến dị này không hấp thu thêm thuốc ngoài nữa, nhưng có thể trong thân thể còn tồn dư lại.”

Châm Kim thở dài sườn sượt.

Mặc dù cậu đã nghĩ rất nhiều, nhưng tình hình trước mắt không cho phép cậu tùy tiện thử bất cứ khả năng nào.

Một mặt, cậu không có bảo hộ an toàn.

Mặt khác, trên vai cậu còn nặng trĩu trách nhiệm, không thể liều lĩnh làm chuyện nguy hiểm. Cậu cần dẫn dắt toàn đội thăm dò, phải bảo vệ vị hôn thê của mình, cậu còn phải chấn hưng gia tộc Bách Châm nữa.

Cậu còn rất nhiều chuyện phải làm.

“Mặt khác, sau biến dị, tinh hạch trong tim sẽ tiêu hao một lượng ma lực lớn. Sau đó sẽ khiến mình cảm thấy cực kì trống rỗng và mệt mỏi nữa.”

Trăm mối ngổn ngang trong lòng, Châm Kim cứ thế mơ màng thiếp đi.

Chàng trai ấy sau khi ngủ rồi, lông mày vẫn hơi nhíu lại, giống như còn đang suy tư ngay cả trong mơ.

Không biết được bao lâu, đột nhiên rầm một cái, toàn bộ lều sụp xuống.

Châm Kim lập tức bừng tỉnh.

Mặc dù ngủ trong doanh trại, cậu vẫn duy trì lòng cảnh giác, bởi vậy mới có thể phản ứng kịp thời.

“Sao lều vải lại bị sụp đột ngột thế này, xảy ra chuyện gì?” Châm Kim cầm lưỡi dao bằng chân nhện đặt bên cạnh, vung lên một cái.

Lưỡi dao sắc bén dễ dàng cắt lên vải lều, Châm Kim có thể nhìn thấy hết thảy bên ngoài.

Ngay lập tức cậu bị chấn động cả về thể xác lẫn tinh thần, mặt cậu tràn đầy vẻ kinh hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui