Vô Hạn Lưu Chân Giẫm Hai Thuyền

Sau khi đi tham quan hết các nơi trong làng, theo chân trưởng làng, chín người lục tục tách ra, mỗi người kết bạn đi làm nhiệm vụ. Chỉ có 3 vị tân nhân đứng chôn chân tại chỗ, vừa thảng thốt vừa sợ sệt, như rắn mất đầu. Đột nhiên bị đuổi giết sau đó bị đưa vào phụ bản, bắt buộc bọn họ phải qua ải còn không sẽ chết thẳng cẳng. Người bình thường với tâm lý thừa nhận bình thường, không khóc nháo làm ầm ĩ đã là có tố chất.

Nguyễn Tinh Nhã đồng cảm như bản thân cũng bị, nhưng cậu chưa có bản lĩnh lớn có thể dẫn dắt tân nhân vượt ải an toàn. Rồi bọn họ sẽ tìm được người chơi có kinh nghiệm để mà ôm đùi thôi.

Nhưng đùi to nhất ở đây đã bị Lữ Thiên Thiên một mình độc chiếm mất rồi.

Vu Ngạn Thu vì ra tiếng nhắc nhở mọi người mà ấn tượng của anh đối với nhóm người chơi rất tốt. Có người muốn cậy nhờ anh, tìm kiếm sự che chở nhưng tất cả đã bị cô ta oanh đi ra xa, một mình độc chiếm Vu Ngạn Thu.

Nguyễn Tinh Nhã không ưa Lữ Thiên Thiên, nhưng cũng không tới nổi so đo với với một người phụ nữa, lười biếng dùng giấy bút vẽ lại sơ đồ đường đi trong làng.

Bãi săn ở phía tây, nhà của dân làng lại nằm phía đông, một đám xây ở cạnh nhau. Phía bắc có một con sông lớn làm ranh giới, cậu sẽ đến đó để tìm hiểu sau, và phía nam cũng là nơi có mấy trò chơi nhỏ, nơi dân làng tổ chức hoạt động.

Làng này lạc hậu thật, không có internet, không có ti vi hay radio, toàn là truyền tin cho nhau bằng miệng. Trưởng làng không phải người lớn tuổi nhất nhưng ông ta cường tráng nhất, trong làng cậu cũng chỉ thấy vài ba thanh niên và nữ trung niên, trẻ em và phụ nữ trẻ thì hoàn toàn không thấy.

Nguyễn Tinh Nhã nhìn có tất cả 6 lựa chọn, cắn bút đăm chiêu. Trò chơi đập chuột đất quá hung tàn, trò săn mồi cũng kinh khủng không kém, chơi mài răng thì quá dơ, còn đi trộm lương thực thì trước mắt phải vượt ải sông lớn. Sông nước trong game kinh dị ai biết có xác chết trôi hay là thủy quỷ gì không…

“Có cách nào vượt ải mà không phải làm nhiệm vụ không nhỉ?”

Này cũng không phải game bình thường có thể lên diễn đàn tra tra là có thể biết được cốt truyện của phụ bản. Không biết có ai thiện lương đi viết công lược không nhỉ?

“Có một cách vượt ải nhanh đấy, chỉ cần kích hoạt nhiệm vụ cấp hoàn mỹ, sống sót qua đợt tấn công cuối cùng, là không cần phải làm những nhiệm vụ nhỏ lẻ rắc rối nữa.”

Không biết Vu Ngạn Thu đã quan sát Nguyễn Tinh Nhã từ lúc nào, ngay khi cậu buộc miệng thốt ra câu nghi vấn, anh liền vui vẻ trả lời.

“Cậu Nhã có tin tức mới đúng không? Có muốn trao đổi với tôi, cùng nhau hành động? Đương nhiên là trong lúc làm nhiệm vụ chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau hết sức có thể.”

Phụ bản lần này chỉ có một mình anh tham gia còn bị ôm đùi, vướng chân, tiến trình tìm hiểu phụ bản hay săn nhiệm vụ ẩn không nhanh như lúc cùng làm với Vu Thực. Anh không biểu hiện sốt ruột ra ngoài, dù cho có phần bất an về phụ bản lần này, muốn nhanh chóng thông qua. Phụ bản dành cho tân thủ, người chơi trung cấp muốn hoàn mỹ vượt ải cũng không dễ.

Nguyễn Tinh Nhã còn tưởng anh đã cùng Lữ Thiên Thiên rời đi, hơi ngạc nhiên nhìn qua. Vu Ngạn Thu cũng đâu phải không biết cậu chỉ là tân nhân, trao đổi tin tức với nhau cũng tức là anh ta thừa biết cậu có kế hoạch, muốn đi theo cậu chia một chén canh.

Đồng ý lập đội thì cậu sẽ một đồng minh đỉnh cấp với kĩ năng thực dụng, có thể tùy thời thay đổi sách lược.

Vu Ngạn Thu nói thật sự thành tâm chân thành, làm cậu có chút động lòng. Đùi vàng tự đưa tới miệng, lý nào lại không cắn?

Cậu muốn sống tới 99 nên liêm sỉ gì tầm này nữa.

“Đượ-”

“Ra là mày, thằng con hoang. Anh Ngạn Thu, đừng giúp nó!”

Một giọng nữ huênh hoang chen ngang vào.

Nguyễn Tinh Nhã cùng Vu Ngạn Thu đưa mắt nhìn Lữ Thiên Thiên.

Cô ta còn tưởng rằng mình lầm, nhưng khuôn mặt được trời ưu ái của Nguyễn Tinh Nhã làm cô ta có ấn tượng mạnh.

Vu Ngạn Thu nhìn hai bên căng thẳng thấy rõ, không tiện chen miệng vào, yên lặng hóng hớt. Là sao vậy? Ân oán hào môn?

Nguyễn Tinh Nhã hết hứng thú muốn hợp tác, xoay đầu đi, miệng cũng không vừa: “Ờ, rồi, tự tôi cũng có thể, cô cũng cầu nhiều phúc cho mình đi, Vu Ngạn Thu gánh không nổi cục tạ 100 ngàn tấn như cô đâu.”

“…”

Vu Ngạn Thu bật cười nhưng không có đuổi theo, sợ cậu giận chó đánh mèo lên anh.

_______

Phía bắc ngôi làng.

“Ọe!”

Nguyễn Tinh Nhã vài phút trước ngầu bao nhiêu thì hiện tại mất hình tượng ghé vào hốc cây nôn mửa tới choáng váng đầu óc, nước mắt nước mũi tèm nhem bấy nhiêu. Cậu ngồi xổm xuống, nôn thêm một đợt nữa, đi tong cả bữa sáng.

Cậu không tin được cái con sông này nó thúi như vậy, hôi ngoài sức tưởng tượng. Giống như mùi nước ở cống ngầm và nước thải chưa xử lí để lâu, màu nước cũng không trong sáng gì.

Nói là sông, chi bằng nói là bùn lầy thì hơn, đặc sệt đen đậm, cố hết sức bơi qua là không thể, rất có thể sẽ bị chìm rồi mãi mãi ngủ luôn ở đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui