Không ai ngờ tới đằng sau tấm mành lại là cảnh như vậy.
A Miêu vừa nhìn thấy đột nhiên bị dọa, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, nhanh chóng che miệng, sợ sẽ phát ra tiếng bị phát hiện.
Lý Thiên Thiên, Mễ Thái cũng phản ứng gần giống vậy, đối mặt với một mặt tường toàn bài vị thế này đều hãi hùng khiếp vía, thậm chí sởn cả tóc gáy.
Ngũ Hạ Cửu bị A Miêu kéo kéo quay đầu lại, hai mắt hơi mở lớn, nháy mắt bị giật mình, chỉ vì số lượng bài vị này thật sự quá nhiều.
Đếm sơ sơ qua, sợ là phải hơn trăm tấm.
Ánh sáng phía sau tấm mành vải có hơi tối, vốn là một không gian rộng rãi, lại bị một bức tường bài vị chất đống khiến cho trở nên vô cùng chật chội.
Bài vị tầng tầng lớp lớp chồng chất đếm không hết, gần như là chồng lên đến tận xà nhà.
Nơi đám người Ngũ Hạ Cửu đứng, trước mặt là bài vị, sau lưng là tấm mành vải đỏ, tạo nên cảm giác âm u kỳ dị, cực kỳ dọa người.
Mễ Thái nuốt nước miếng đánh ực, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, da đầu tê dại.
Ngũ Hạ Cửu đặt ngón trỏ lên môi, im lặng ra một cái dấu 'xuỵt’, nhắc nhở bọn họ nhất định phải giữ yên lặng, không được phát ra một tiếng động nhỏ nào.
Toàn thân ba người A Miêu, Mễ Thái và Lý Thiên Thiên cứng ngắc không dám nhúc nhích, khẽ gật nhẹ đầu.
Tiếng động bên ngoài tấm mành vẫn cứ vang lên đều đều.
Ngũ Hạ Cửu tập trung toàn bộ tinh thần nghe ngóng.
Cậu đang đứng ở ngay sát khám thờ chính.
Cảm thấy nhang đèn và đồ cúng đã đổi xong, hai ông lão lê bước đến bên cạnh, ngón tay cậu khẽ đặt lên tấm mành, đẩy ra một khe hở nhỏ, nhìn ra ngoài...
Đồ cũng bên ngoài đã đổi mới, bàn thờ, hộp gỗ cũng được lau chùi qua một lượt, ngay cả trong lư hương cũng đổi tro và hương mới.
Nhưng hai ông lão vẫn chưa rời đi.
Ngoài đồ cúng mới, bọn họ còn xách theo hai cái túi vải, một đầy một trống không.
Ngũ Hạ Cửu nhìn thấy hai ông lão xách túi vải đến lư hương lớn ngay giữa lối đi, mở nắp ra rồi xúc tàn hương bên trong đó, cho vào chiếc túi vải trống.
Sau đó, một ông lão nhấc cái túi vải đầy lên, đổ đồ vật trong túi vào lư hương.
Ngũ Hạ Cửu chớp mắt khó hiểu, bên trong túi vải kia cũng là tàn hương.
Có gì khác nhau sao?
Rất nhanh, tàn hương được đổi xong, nắp lò lại được đậy lại nghiêm chỉnh.
Vẻ mặt hai ông lão không thay đổi làm xong tất cả, mang hai túi vải kia đi ra khỏi từ đường, cửa lớn lại được đóng chặt.
Lúc này, ba người A Miêu Mễ Thái Lý Thiên Thiên mới bình tĩnh lại được.
Chờ một lúc sau, Ngũ Hạ Cửu bước ra khỏi đằng sau tấm mành, ba người kia theo sát phía sau.
Mễ Thái hơi thở dồn dập:
“Sắp dọa chết tôi rồi, sao bên trong lại có nhiều bài vị như vậy?! Hù chết người…”
Đâu chỉ hù người, cảm giác như trái tim dường như bị người ta bóp nghẹt, ngột ngạt khó chịu, nhìn nhiều hai mắt cũng không thể chịu nổi, khiến người ta không dám ở trong đó lâu.
Mễ Thái nhịn đến tận bây giờ, trái tim đập bình bịch mới từ từ ổn định lại.
A Miêu và Lý Thiên Thiên giờ phút này vẫn còn hoảng sợ.
Ngũ Hạ Cửu nói:
“Bài vị trong này tất nhiên đều là người dân đã chết của làng Phật.”
“Đối chiếu với gia phả trên khám thờ, người trẻ tuổi và trẻ con chưa từng thấy ở trong làng… đều ở trong đó.”
Ba người nghe vậy, đều trợn tròn mắt.
Mễ Thái:
“Cậu, cậu chắc chắn chứ?!”
Ngũ Hạ Cửu: “Chắc chắn.”
“Trên gia phả đều có tên tuổi, mà họ tên trên bài vị đều giống, nhìn một chút là biết.”
Mễ Thái nghe xong càng kinh ngạc… tôi cũng đều nhìn một chút, sao tôi lại không biết?!
Người này đầu óc cấu tạo thế nào vậy?! Xem một lần liến nhớ kỹ luôn sao?!
Mễ Thái không chỉ không hiểu mà còn rất chấn động.
A Miêu thì lại cảm thấy rối rắm, giật mình lẩm bẩm:
"Người trẻ tuổi và trẻ con trong làng đều chết hết chỉ còn lại người già...!Sao lại như vậy chứ?”
Bọn họ vì sao mà chết?
Mễ Thái:
"Còn có thể vì sao chứ, ông lão lúc trước có nói, sư thầy kia biến thành ác quỷ ăn thịt người trở về tiếp tục quấy phá hại người.”
"Chắc chắn là bị ác quỷ hại chết, ngay cả Bình An cũng...”
Đại khái là nghĩ tới đêm nay bản thân mình cũng sẽ gặp mệnh chết thảm giống Bình An, sắc mặt Mễ Thái tá nhợt, ngậm miệng không nói nữa.
Ngũ Hạ Cửu cau mày, trong lòng dường như chợt lóe lên một suy nghĩ nào đó, mà lại không kịp bắt lấy.
Một lúc lâu sau cậu nói:
“Tìm chiếc chìa khóa trước đi."
Nhưng mà nơi lớn như từ đường, đồ vật đều bày hết ra ngoài, vị trí có thể gaiaus đồ vật gần như không có, tìm tới tìm lui cũng không tìm được.
Thậm chí ngay cả đằng sau mành vải Ngũ Hạ Cửu cũng đã tìm, vẫn không có gì cả.
Mễ Thái thở dài thườn thượt:
“Có thể giấu ở đâu được đây?”
Ngũ Hạ Cửu bỗng nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn về phía lư hương lớn giữa lối đi, liệu có thể ở trong này hay không?!
Cậu đi tới gọi Mễ Thái:
“Mau đến đây phụ tôi một tay.”
Mễ Thái nghi hoặc:
“Cậu định làm gì vậy?”
Vừa hỏi vừa làm theo.
Hai người dùng hết sức mới mở được nắp lư hương, bên trong lư hương phủ đầy tàn hương, có khi dày hơn nửa lư.
Ngũ Hạ Cửu thoáng nhíu mày, sau đó tìm một cái chổi bên trong từ đường, cầm cán chổi thọc xuống dưới, đào bới lớp tro hương dày đặc.
Lúc ba người Mễ Thái vừa mưới hiểu ra, Ngũ Hạ Cửu bỗng dừng động tác, nhòm vào bên trong.
“Sao, sao thế?”
A Miêu run run hỏi.
Ngũ Hạ Cửu: “Bên trong tro hương có đồ vật.”
A Miêu vui mừng nói:
“Là chìa khóa phải không?”
Ngũ Hạ Cửu lắc đầu: “Chưa biết, phải lấy ra xem đã.”
Mà đương nhiên là cái cán chổi không thể lấy đồ vật ra được.
Vì vậy Ngũ Hạ Cửu bỏ cái chổi ra, xắn ống tay áo, duỗi tay thò vào đống tro hương tìm kiếm, một lúc sau lấy ra được một đồ vật gì đó.
Không phải chìa khóa.
“Đây là cái gì?!”
Mễ Thái dí sát mặt vào xem, sau đó cau mày méo miệng nói:
“Ặc, có hơi buồn nôn…”
Ngũ Hạ Cửu đưa bàn tay đến trước mặt nhìn cho rõ.
Vật này khô quắt mà lại dài nhỏ, mà cũng không hẳn là dài nhỏ.
Thật ra hai đầu vật này to nhỏ khác nhau, to nhất khoảng chừng một bàn tay mà nhỏ nhất thì lại chỉ bằng một ngón tay.
Độ dài thì ước chừng sáu mươi centimet, dài tương đương vớt một cánh tay, màu sắc xanh sẫm, toàn thân giống như bị phơi khô.
“Nhìn có vẻ kỳ quái, đây rốt cuộc là thứ gì?”
A Miêu nói.
Ngũ Hạ Cửu vắt óc suy nghĩ.
Đúng lúc này, Lý Thiên Thiên đột nhiên kích động vỗ cánh tay A Miêu, Khua khoắng ngôn ngữ tay với cô.
A Miêu: “Ồ, đuôi, đuôi con rùa, cậu nói đây là đuôi rùa?!”
Lý Thiên Thiên vội vàng gật đầu xác nhận.
Lúc này Ngũ Hạ Cửu bỗng bừng tỉnh:
“Chính xác.”
Vừa rồi cậu cứ cảm thấy thứ này giống cái gì đó mà mãi không hình dung ra được, sau khi được Lý Thiên Thiên nhắc nhở mới hiểu ra.
Lý Thiên Thiên khua tay nói, trước đây cô từng nhìn thấy người ta nấu thịt rùa khô, thứ này rất giống đuôi rùa phơi khô.
“Nhưng mà, có con rùa có cái đuôi dài như vậy ư?"”
Mễ Thái hỏi: “Nếu phơi khô thì nó sẽ mất nước và nhỏ lại nhỉ? Đây mới chỉ là một đoạn đuôi mà thôi, vậy toàn thân con rùa thì sẽ to nhường nào đây?”
Mễ Thái không tưởng tượng ra được.
A Miêu nói:
“Trước mắt mặc kệ con rùa kích thước to hay nhỏ, tôi chỉ không hiểu vì sao người già trong làng lại đem một đoạn đuôi rùa vùi dưới lớp tro bên trong lư hương?”
“Chẳng lẽ điều này có ý nghĩa gì đó? Hay là, có nghi thức gì trong đó?”
Lý Thiên Thiên lắc đầu, cô cũng không hiểu.
Ba người đồng loạt nhìn về phía Ngũ Hạ Cửu.
A Cửu: “…”
Cậu nói: “Tôi đoán, thứ này có khả năng liên quan đến phong thủy của làng và Phật giáo.”
Ba con mắt lập lòe tràn ngập hóng hớt.
Ngũ Hạ Cửu ngừng một chút rồi nói:
“Lúc mới xuống tàu hỏa, cũng chính là trước khi tiến vào trong làng.”
“Tôi quan sát phương hướng của dãy núi và mạch đất gần ngôi làng, phát hiện núi sông xinh đẹp trong sạch, có thể tàng phong tụ khí*, nhưng mà khí lại tan rã không đọng lại được, lộ ra mấy phần quái lạ.”
*thuật ngữ phong thủy: tức là khí vận chuyển cần thông thoáng, tránh bị xung đối hay bị ngăn chặn
“Vừa rồi tôi nhìn thấy bản đồ liền lập tức chắc chắn được rằng ngôi làng này là trung tâm tàng phong tụ khí.”
“Mà trong phong thủy học, long mạch chỗ này phải được coi là linh khí sông núi quy tụ, là mảnh đất Tường Thụy (may mắn), nhưng bây giờ phong thủy lại bị phá hỏng, gần như có mối họa nguy hiểm…”
“Những thứ khác ở làng Phật này đều có liên quan đến Phật.”
“Phật nói tới tất cả chúng sinh còn bao gồm cả các loại gia cầm và động vật, một số động vật bên trong Phật giáo còn có biểu tượng riêng, ví dụ như dê, rùa, voi trắng, vân vân…”
“Trong đó, rùa trong kinh Phật thường dùng để ám chỉ ‘Sinh tử tức Niết Bàn phật tính’.”
“Phật tính có thể bơi trong biển Sinh tử Niết Bàn, giống như con rùa có thể bơi dưới nước hoặc bò trên cạn, ngoài ra…”
Thấy Ngũ Hạ Cửu dừng lại, Mễ Thái vội hỏi:
“Ngoài ra sao nữa?”
Ngũ Hạ Cửu nâng đuôi con rùa trong lòng bàn tay lên, nói:
“Ngoài ra, trong kinh Phật thường dùng ‘con rùa giấu sáu’ để ám chỉ người theo đạo Phật phải bảo vệ sáu thứ, giống như con rùa bảo vệ đầu, mình, đuôi và bốn chân.”
“Sáu thứ ở đây chính là: Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý.
Sáu thứ này cùng sáu giác quan, sáu cảm quan hợp lại thành mười tám giới.”
Ngũ Hạ Cửu nói xong lời cuối cùng không khỏi suy tư.
Đã có đuôi rùa, vậy hiện giờ bên trong làng liệu có phải còn có đầu rùa, và bốn chân?
Cậu hơi bất lực nói:
“Thông tin liên quan quá ít, tôi cũng chỉ biết được có nhiêu đó, nhiều hơn nữa thì chịu.”
Mễ Thái tặc lưỡi than thở:
“Nhiêu đó mà còn chưa đủ hả? Tôi cũng không biết, không, từ trước đến giờ chưa từng nghe qua những thứ này.”
“Sao cậu biết nhiều như vậy hả? Đạo sĩ cũng học kinh Phật à?!”
“Đọc nhiều sách.”
Ngũ Hạ Cửu thản nhiên nói.
Mễ Thái: “…”
Người bình thường ai lại đi xem những cuốn sách này.
Ngũ Hạ Cửu:
“Xem ra từ đường chắc là không có chìa khóa rồi."
“Có điều đuôi rùa này hẳn là một manh mối quan trọng, tôi muốn mang về nghiên cứu một chút.”
Sự tồn tại của cái đuôi rùa này hoàn toàn không đơn giản nhưng mà tại sao vòng tay lại không xuất hiện thông tin nhắc nhở?
Đám người A Miêu không có ý kiến gì cả.
Sau đó, Ngũ Hạ Cửu và Mễ Thái đóng nắp lò về vị trí cũ, dọn dẹp sạch sẽ những vết tích xung quanh, để cái chổi về lại chỗ cũ.
Có điều trước khi đi lại phát sinh một chút vấn đề nho nhỏ.
__Mang cái đuôi rùa dài hơn sáu mươi centimet này đi kiểu gì?
Trên người bốn người họ không có balo hay hộp đựng, cho dù có, cầm trong tay cũng quá gây chú ý, nhất định không được.
Nên phải làm thế nào để mang về?
Ánh mắt Ngũ Hạ Cửu quét từ trên xuống dưới toàn thân Mễ Thái, nói đúng hơn, là nhìn về cái quần hiphop thời trang rộng thùng thình mà cậu ta đang mặc.
Mễ Thái: “...!Tôi có thể từ chối không?”
Cậu ta hận! Vì sao cậu ta lại có thể hiểu được ý tứ của Quan chủ chứ!
Ngũ Hạ Cửu nghe vậy khẽ mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng:
“Cậu nói xem.”
Đương nhiên là không rồi.
Mễ Thái khóc không ra nước mắt, đành phải ấm ấm ức ức cầm lấy cái đuôi rùa, sau đó tìm một chỗ trên quần để nhét vào…
Tác giả có lời muốn nói:
A Cửu: Thật tiện lợi.