Lý Trúc trầm mặc không nói.
Một lúc sau, Ngũ Hạ Cửu không hề phát ra một tiếng động, chỉ im lặng thở dài, cậu nói:
"Tôi đoán rằng, máu trộn trong bột vàng kia hẳn là của Bạc Khổ đại sư.”
“Cũng chỉ có một vị cao tăng đắc đạo như ông ấy mới có thể dùng máu của mình để tích tụ lại kinh Phật, dùng nó xua đuổi tà ma và tránh tai họa, cùng với đó là khắc sâu chúng vào ngôi chùa Vạn Cổ này, mới có thể thành công ngăn chặn sự xâm nhập của ác quỷ tà ma.”
Có thể nói, ở một khía cạnh nào đó, chùa Vạn Cổ chính là nơi tôn nghiêm nhất trong ngôi làng cổ kính này.
Một lúc lâu sau khi Ngũ Hạ Cửu ngừng nói, lão nhân kia mới gật đầu, khẳng định suy đoán của cậu là hoàn toàn đúng.
Nhân tiện, Lý Trúc cũng kể lại câu chuyện trong quá khứ kia, cái chuyện giống hệt như những gì Ngũ Hạ Cửu nhìn thấy qua các bức bích họa ở trên tường.
Ngôi làng nhỏ này ngày xưa từng rất bình thường, cho đến khi có một vị sư thầy lỗi lạc đến, cũng chính là Bạc Khổ, người đã xây dựng lên chùa Vạn Cổ trong ngôi làng cổ kính ấy.
Hương đèn cường thịnh, kẻ vào người ra tấp nập lại đông đúc, ngôi làng bình thường ấy cũng dần trở nên trù phú và giàu có.
Sau này, để tưởng nhớ công ơn Bạc Khổ đại sư, ngôi làng nhỏ ấy được đổi tên thành làng Phật.
Lúc ấy, Bạc Khổ đại sư đã gặp được cậu bé Hoàng Tài Phóng.
Hoàng Tài Phóng là người thông minh, đối với Phật giáo luôn có những quan điểm độc đáo.
Ông ta thường xuyên đến chùa Vạn Cổ để nói chuyện với đại sư Bạc Khổ.
Dần dà, cả hai đã trở thành những người bạn vong niên luôn chia sẻ mọi thứ cho nhau mà không hề giấu giếm gì.
Sau đó, Bạc Khổ đại sư đi ra ngoài một chuyến rồi mang về một món đồ.
Đó là một bức tượng Phật bằng vàng to cỡ lòng bàn tay, bề ngoài tinh xảo, trông vô cùng đắt tiền nhưng bên trong lại phong ấn ác quỷ.
Bạc Khổ đại sư mang nó về với dự định sẽ độ hóa nên đã phong ấn ác quỷ vào cái quách nhỏ kia, dựng lên một bức tượng rùa khổng lồ bằng đá ở cấm địa trên núi.
Chiếc quách đó được trấn áp ở dưới chân trước bên phải của con rùa đá khổng lồ.
Tượng đá rùa khổng lồ này được đục dựa theo hình dạng mà con rùa Bạc Khổ đại sư nuôi.
Bạc Khổ đại sư đã đặt cho con rùa ấy một cái tên, Bạc Thiện.
Sau đó, để xua đuổi ác quỷ và bảo vệ dân làng, Bạc Khổ đại sư còn tạc một pho tượng Phật để ở trong làng rồi bày đồ vật của Phật ở khắp nơi.
Nghe đến đây, Mễ Thái không nhịn được mà hỏi ngược lại:
“Bạc Khổ đại sư đã chết như thế vậy ạ? Có phải là ác quỷ đã trốn thoát ra ngoài rồi giết chết Bạc Khổ đại sư không?”
Ngũ Hạ Cửu đáp: “Ừm, cũng có thể nói như vậy đi.”
“Ở trên những bức bích họa kia, Bạc Khổ đại sư nói rằng trước khi lâm chung, ông ấy đã sống hơn một trăm tuổi rồi, thế nhưng diện mạo của ông trông vẫn như mới chỉ ở độ tuổi ngũ tuần mà thôi."
Lý Trúc tiếp tục:
“Vốn không có ai biết rõ về điều này cả, nhưng Hoàng Tài Phóng đã vô tình biết được bí mật về nó…”
Cả ba người Mễ Thái đều không dám tin, tròn mắt ngạc nhiên.
Ngay lập tức, A Miêu đã hỏi đến: “Làm sao mà ông ta biết được?!”
Lý Trúc đáp:
“Lúc đó Hoàng Tài Phóng cùng đại sư Bạc Khổ đang có mối giao hảo rất thân thiết.
Sau khi nhìn thấy ông mang về một bức tượng Phật vàng trân quý vô cùng, hắn ta tò mò dò hỏi.”
“Bạc Khổ đại sư liền nói cho hắn biết đây là một tà vật, có chứa linh hồn ác ma ở bên trong đó.
Thế nên hắn không được chạm vào nó.”
“Bức tượng Phật vàng được quấn bằng những dải vải có ghi kinh Phật, sau đó lại được niêm phong trong một chiếc quan tài.
Mà cái quan tài ấy lại được chôn sâu dưới chân trước bên phải của tượng rùa đá khổng lồ kia.”
“Chuyện này làm rất bí mật, những người duy nhất biết về nó chỉ có Bạc Khổ đại sư, Hoàng Tài Phóng cùng tôi mà thôi.”
Nhưng cả ông ta và Bạc Khổ đại sư đều không thể ngờ rằng Hoàng Tài Phóng không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của tượng Phật vàng, đã bí mật đến bức tượng đá và mở quan tài ra...
“Kết quả là Hoàng Tài Phóng bị tà ma mê hoặc và dụ dỗ liền nảy sinh ra những ý đồ xấu xa.
Hắn muốn sống thật lâu, sống mãi, trường sinh bất tử…”
Không ai biết Hoàng Tài Phóng đã bị con quỷ độc ác mê hoặc như thế nào.
Nhưng sau đó, Hoàng Tài Phóng đã âm thầm lấy trộm pho tượng Phật vàng được phong ấn trong quan tài, bắt đầu đi hãm hại những người dân trong làng.
Khi đó, đại sư Bạc Khổ chính trực muốn tế lễ Đức Phật sau những cánh cửa đóng kín, ông muốn tìm cách siêu độ triệt để những linh hồn ác quỷ kia.
Cho nên, Hoàng Tài Phóng đã nhân cơ hội đó để bí mật cất giấu tất cả tài sản và những thứ khác mà hắn ta có được sau khi giết người vào trong chùa Vạn Cổ.
Không đợi Bạc Khổ đại sư phát hiện, hắn liền lên kế hoạch hãm hại vị sư thầy ấy, khiến cho dân làng lầm tưởng kẻ giết người luôn ra tay hãm hại người khác và lấy trộm tiền chính là Bạc Khổ.
Bạc Khổ lại cực kỳ tin tưởng vào Hoàng Tài Phóng.
Nhưng mọi thứ diễn ra ngoài sức tưởng tượng.
Đến khi Bạc Khổ đại sư biết chuyện thì đã quá muộn.
Ông bị Hoàng Tài Phóng đánh lén nên trọng thương, khiến cho ông không thể đi lại được, dân làng lại muốn đuổi ông ra khỏi ngôi làng nhỏ.
Trong quá trình đánh đuổi, Bạc Thiện không may bị dân làng giết chết.
Nhưng Bạc Khổ đại sư và Lý Trúc lúc đó vẫn còn trẻ, bị dân làng vây chặt tại chùa Vạn Cổ...