4.
Trong phòng có TV, lúc nhàm chán có thể xem tin tức giải sầu.
“Một quy tắc thật, còn đặc biệt nhắc tới có thể xem tin tức, tôi hoài nghi bên trong có thể có manh mối gì đó.
” Lục Gia Ngôn nói: “Chúng ta định thử xem TV một lần, cùng xem không?”
Ngạn Ninh gật đầu, chỉ cần nhiều người, cô sẽ không sợ nữa, bởi vì cô có lòng tin mình chạy trốn còn nhanh hơn đồng đội của mình.
Bởi vì choáng đầu, Đào n thật sự không chịu nổi mùi thơm của hương ngủ, vì thế dùng nước rửa sạch hộp hương ngủ, thành công dập tắt hương ngủ.
[Bình tĩnh+10]
[Giá trị bình tĩnh đạt đến 10 điểm]
[Mở khóa: Chìa khóa sự thật (một sao)]
[Chìa khóa sự thật (một sao): Một phó bản có thể sử dụng hai lần, có thể xác định nội dung được chỉ định là thật hay giả, nếu là giả, có thể hiển thị phần chính xác.
]
Sau khi chạm mặt Lục Gia Ngôn, Lục Gia Ngôn không nói gì với vận khí kỳ quái này của Đào n, nhân tiện bảo Đào n kiểm tra quy tắc thứ tư trong phòng.
Sau khi giá trị bình tĩnh thăng cấp sẽ làm mới số lần sử dụng thẻ kỹ năng, nói cách khác, cộng thêm thẻ ban đầu, họ có ba cơ hội để kiểm tra quy tắc.
[Có sử dụng kỹ năng “Chìa khóa sự thật (một sao)” không?]
Kỹ năng hiển thị… Chính xác.
Bởi vì Triệu Mộng Nhiễm bị Trần Phương cướp mất thẻ phòng nên đã đuổi theo Trần Phương, chỉ còn lại ba người Ngạn Ninh, Đào n, Lục Gia Ngôn cùng nhau đi kiểm tra TV.
Đào n rất nhiệt tình đề cử phòng của cậu ta, sau khi vào phòng, Đào n dùng thẻ phòng của mình mở nguồn điện trong phòng.
Sau khi bật công tắc tổng thể của TV, màn hình sáng lên, trên TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình một nhóm cừu nhân cách hóa chơi cùng với nhau.
Sắc mặt Ngạn Ninh trắng bệch.
“Nhanh, nhanh tắt kênh! Tin tức, tắt kênh tin tức.
”
Ngạn Ninh vừa dứt lời, màn hình bắt đầu trở nên mơ hồ, đèn trong phòng chớp lóe không ngừng, không biết khi nào cửa sổ đã bị mở ra, gió lạnh thổi vào làm rèm cửa tung bay theo gió.
Lục Gia Ngôn cũng nhận ra được điều không thích hợp, chạy đến tắt kênh.
Sau khi tắt kênh tin tức, đèn trong phòng ngừng nhấp nháy, gió cũng ngừng lại.
“Quy tắc… Quy tắc không chính xác?” Đào n sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, cậu ta đã tự mình kiểm tra, làm sao còn có nguy hiểm?
“‘Có thể xem tin tức’ là chính xác, nhưng không nói sau khi xem không xuất hiện những thứ nguy hiểm khác.
” Lục Gia Ngôn mặt lạnh nhắc nhở.
Đào n: “! ”
Sơ ý rồi.
Không ngờ lại hố người như vậy.
[Phát hiện nhiều bộ thi thể động vật dưới tầng hầm khách sạn XX, cảnh sát đã bắt tay vào cuộc điều tra.
]
[Cụ thể cho biết, phòng 404 của khách sạn này từng có khách tự sát.
]
Trên TV, phát thanh viên lặp đi lặp lại một tin tức nghe rợn cả người.
“Thi thể động vật, cái này chắc cú có liên quan đến chuyện Chu Đào biến thành động vật!”
Lúc này Đào n cảm thấy mình phát hiện ra được một đầu mối gì đó rất lớn: “Còn có 404! Không phải trong quy tắc đã nói, khách sạn này không có phòng 404 sao?”
“Đào n! Anh có ở trong không?”
Đang lúc thảo luận hăng say, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Đào n đi ra mở cửa, ngoài cửa là Triệu Mộng Nhiễm, Triệu Mộng Nhiễm thở hồng hộc, thoạt nhìn như bị kinh sợ mãnh liệt.
“Đã xảy ra chuyện gì? Cô từ từ, từ từ nói.
” Đào n an ủi.
Triệu Mộng Nhiễm hít sâu một hơi: “Tôi vốn định đi theo Trần Phương, cướp lại thẻ phòng của tôi, kết quả! Tôi nhìn thấy bà ta vội vã nói gì đó với nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu đỏ trước quầy lễ tân, nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu đỏ dẫn bà ta đi vào cửa ngầm trước quầy lễ tân, lúc cửa ngầm mở ra… Tôi nhìn thấy… bên trong có cầu thang đi lên tầng tiếp theo!”
***
Trần Phương lén lén lút lút đi trong hành lang, thẻ phòng bạch kim bị bà ta gắt gao nắm chặt trong tay.
Điều thứ hai của quy tắc đại sảnh: xin hãy bảo quản tốt thẻ phòng của mình, nếu không may làm mất thẻ phòng, xin hãy nghĩ mọi cách tìm được thẻ phòng.