Đã chết, bọn họ đều chết rồi...!Chẳng có gì cả.
Nhảy xuống đi nào.
Chỉ có vậy cô mới có thể đoàn tụ gia đình.
Cô sống không còn ý nghĩa gì cả, đúng không?
Nhảy xuống đi, nhảy xuống đi, nhảy xuống đi...
Rất nhiều giọng nói hỗn độn trong đầu, chúng như mang theo sự hiểm ác vô bờ, dụ dỗ cô gái nhỏ rơi xuống vực thẳm tội lỗi.
"Chị ơi..."
Giọng trẻ thơ líu lo đưa Sở Ngọc trở về thực tại.
Cô túa đầm đìa mồ hôi lạnh, há hốc miệng thở gấp như một con cá khô cạn.
Lúc này, người phụ nữ dường như mới để ý tới Sở Ngọc, cô đánh giá thiếu nữ và cậu bé bên cạnh, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc cùng ngờ vực.
"Ngài có vẻ giống với một người quen của ta." Bà ta bước lại gần Sở Ngọc, từng bước mang đến cảm giác bức bách khó tả "Bên người cô ấy luôn có một cậu bé tóc vàng mắt xanh...!Tên ngài là gì?"
Người quen ư.
Họ tiếp xúc với nhau theo cách ấy sao?
Vậy thì vô vàn lần thức giấc giữa đêm mà tính là gì? Những câu từ ấy không ngừng lặp lại trong đầu cô, đó là lời nguyền rủa, là cơn ác mộng đeo đẳng mà cô chẳng thể thoát khỏi.
Cô sao có thể...
Phải điều hòa hơi thở một lúc Sở Ngọc mới kiềm chế được sự thôi thúc lùi lại.
Cô nhắm nghiền mắt, đôi môi tái nhợt mấp máy, nhưng cổ họng như nghẹn ngang, chẳng cất nên tiếng nào.
"Ngài không sao chứ?"
Phương Tư Niên cũng phát hiện sắc mặt cô không ổn, vội đỡ lấy thiếu nữ xanh xao, bàn tay to ấm áp của y truyền sang nàng ít sức lực.
Thở dài một hơi, Sở Ngọc mở to mắt, đối mặt với ác mộng đã đeo đuổi suốt ba năm qua của cô.
Cô chậm rãi cất từng chữ "Tôi chính là người quen mà bà nhắc tới."
"Ui, là Tiểu Sở à."
Gương mặt người phụ nữ chẳng lộ chút kinh hãi hay áy náy nào, nụ cười rạng rỡ kia của bà ta như hành hạ cô.
"Tôi thật không ngờ mày vậy mà lớn nhanh như vậy." Người phụ nữ vẫn mải nói một mình.
"Mày còn nhớ dì Trương chứ."
Đúng vậy, cô nhớ rõ chứ, cô sao có thể không nhớ.