Nghe thấy có người tới gần, Đồng Giai tự động ngừng nói chuyện.
Cô ta nhanh chóng thu dọn tâm trạng, lấy ra tố chất nghề nghiệp của người làm công, bình tĩnh hỏi, "Chuyện gì xảy ra?"
Hai người nói chuyện với nhau là hai nhân viên phục vụ, một người tên là Vương Trạch, một người tên là Triệu Trạch Thần.
Nhìn thấy Đồng Giai, trong lòng Vương Trạch lộp bộp.
Anh ta lừa gạt nói, "Không có gì.
Chúng tôi đi ném rác, thấy trong bãi đỗ xe có một con mèo, nằm bò trong góc như đã chết.
Nên tôi đi qua xem.”
“Cậu nhìn xem thôi sao? Cậu đi lên đá một cước.” Triệu Trạch Thần vạch trần, "Mèo bị đau, trực tiếp cắn mắt cá chân cậu một phát.
Tôi khuyên cậu quên đi, đuổi mèo hoang đi, cậu còn không chịu, nhất định phải bắt lấy giáo huấn nó.
Lăn qua lăn lại nửa ngày, mèo không bắt được, hại tôi cũng bị cắn!"
Triệu Trạch Thần nói đến đây có hơi sụp đổ, "Cậu có biết tiêm vắc xin phòng bệnh dại đắt bao nhiêu không!!”
Đối với Triệu Trạch Thần mà nói, quả thực là tai họa bất ngờ.
Đồng nghiệp không nghe khuyên, nhất định muốn chạy đi trêu chọc mèo, kết quả liên lụy tới anh ta cũng bị thương.
Vương Trạch vốn định lừa gạt cho qua, không nghĩ tới bị vạch trần tại chỗ, nhất thời cảm thấy trên mặt không nhịn được.
Anh ta lạnh lùng nói, "Được rồi, nói thế nào cũng là đàn ông, trấn định chút.
Bị mèo cắn có bao nhiêu chuyện, còn phải chạy đi tiêm? Dùng nước rửa là được rồi.”
"Cậu đoán xem vì sao bị mèo hoang cào rách da, bác sĩ sẽ đề nghị tiêm vắc-xin phòng bệnh dại?", Triệu Trạch Thần tự hỏi tự đáp, "Bởi vì từng có người bị mèo cào bị thương, sau khi bị cắn không để ý, cuối cùng bị nhiễm virus dại mà chết."
Vương Trạch mất hứng nói, "Bị chó hoang cắn, mới có tỷ lệ mắc bệnh dại lớn hơn! Bị mèo cắn, tỷ lệ mắc bệnh dại thấp hơn so với trúng xổ số.”
“Ai dám lấy mạng đánh cược.” Triệu Trạch Thần phẫn nộ, "Vạn nhất chết, cậu đền nổi không?”
“Mèo cắn cậu, liên quan gì đến tôi?” Vương Trạch phủi sạch sẽ.
"Nếu không phải do cậu đạp mèo, bắt mèo, mèo sẽ xem tôi là đồng bọn của cậu mà trả thù à?" Triệu Trạch Thần không muốn Vương Trạch gánh vác tiền thuốc men, nhưng nhìn thái độ này của đối phương, không hiểu sao lại tức giận.
“Vậy cậu phải trách mèo.” Vương Trạch từ chối không thừa nhận mình sai.
Nghe xong mọi chuyện, Đồng Giai nói, "Vắc xin phòng bệnh dại, nên tiêm vẫn phải tiêm.”
Thấy Vương Trạch định phản bác, cô ta ngước mắt lên, "Nếu không tôi giúp anh hỏi ông chủ một câu, nhân viên bị mèo cắn, nhưng không tiêm vắc-xin phòng bệnh dại có thể ở lại hay không?"
Vương Trạch biến sắc.
Anh ta nhanh chóng đổi giọng, "Tiêm! Sau khi tan ca sẽ đi tiêm!”
Để tránh xảy ra tranh chấp, anh ta nhanh chóng rời đi.
“Thế này gọi là chuyện gì?” Triệu Trạch Thần càng nghĩ càng không biết nói gì, "Tôi vừa mới tốt nghiệp.
Tiền lương hàng tháng đến tay, trước trừ tiền thuê nhà, sau đó trả lại khoản vay học phí.
Số tiền còn lại ăn cơm cũng đã sắp không đủ dùng, còn phải bỏ ra một phần để tiêm vắc xin phòng bệnh dại.”
Vân Hân khuyên một câu, "Không có tiền có thể kiếm lại, tiết kiệm tiền không cần phải tiết kiệm ở nơi này.”
“Tôi hiểu.” Triệu Trạch Thần cười khổ.
Đồng Giai ở bên cạnh nhìn, bỗng nhiên có ý nghĩ mới - - không phải Vân Hân không tăng thể lực lên, mà là đạt được siêu năng lực giác quan thứ sáu?
“Bàn số 3, ngỗng hầm nồi sắt.” Đầu bếp trong phòng bếp hô một tiếng.
“Đến đây.” Vân Hân lên tiếng, sau đó bưng nồi sắt lên bàn số 3.
Không thể không nói, bước chân cô vững vàng, vừa ổn vừa nhanh.
“Nhìn người ta, lại nhìn các người.” Đầu bếp dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Vân Hân rời đi, lại dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm đồ đệ của mình, "Người ta là cô gái nhỏ cũng có thể thoải mái bưng nồi sắt lên, mấy người các cậu lắc lư trong chốc lát đã kêu mệt, kỳ cục bao nhiêu!”
Các đồ đệ nhao nhao kêu oan, "Nồi sắt này thật sự rất nặng.”
"Vốn nồi đã nặng, ngỗng béo, thêm nhiều đồ ăn kèm, còn đổ đầy nước canh.
Lắc thêm một lát nữa, tay sẽ bị phế.
Không phải chúng em không gánh vác được, là Vân Hân làm quá nhẹ nhàng.
Em cẩn thận quan sát qua vài lần, mỗi lần cô ấy đều bưng nồi sắt lên, đi ra ngoài, đưa đến trên bàn đặt xuống, xong việc.
Thế này thế này, chúng em làm sao làm được.”