Cô lập tức nghĩ rằng con mèo đang quay lại để trả thù.
"Tôi vẫn muốn hỏi, vừa rồi vì sao phản ứng đầu tiên của bà Smith lại nhào về phía cô?" Giang Úc quay đầu nhìn về cô ta, lần này Cessie lại đột nhiên trầm mặc, điều này làm cho Giang Úc nhận ra điều gì đó, anh mở miệng hỏi.
"Thức ăn cho mèo trước cửa nhà bà Mary là ai để?" Cessie kinh ngạc ngẩng đầu, Giang Úc biết nhiều hơn cô nghĩ, cô nhìn thi thể bà Mary lộ ra một nụ cười châm chọc, thú nhận.
"Là tôi" Giang Úc cũng chỉ là suy đoán.
"Tại sao?"
"Còn có thể sao nữa, bởi vì tôi ghét bà ta! " Cessie lẩm bẩm.
"Bà ta đã lâu không ra ngoài, cũng không cho mèo ăn, khoảng thời gian đó trong tòa chung khó có được thanh tịnh, liền dễ dàng buông tha bà ta? Trước đây bà ta còn mắng mỏ tôi "Khi Cessie mới đến tòa nhà này, khi đó cô ta còn nhỏ, lần đầu tiên ra ngoài làm nghề này, sợ ánh mắt của người khác, có chút sợ gặp người khác.
Cô thường về nhà lúc nửa đêm, đi ngang qua cửa phòng bà Mary, sẽ bị bà mở cửa đi ra mắng chửi, nói cô mang theo bệnh tật, bà Mary luôn xấu tính và khắc nghiệt, nửa đêm nghe được tiếng giày cao gót của cô ta đều sẽ ở trong phòng mắng cô.
Cho nên cô muốn tìm chút gắc rối cho bà Mary, ví dụ như giúp bà ta cho mèo ăn, để cho bà ta dù ở trong nhà cũng thường xuyên bị người tìm tới cửa cãi nhau.
"Đây là tôi trả đũa.
" Cessie không cho là đúng nói, Giang Úc lâm vào trầm tư, mèo là hung thủ, phó bản này phải thông quan như thế nào?
"Khi giết mèo, bọn họ xử lý xác như thế nào?" Ngu Quấn đột nhiên hỏi, đây là lần đầu tiên Cessie thấy người đàn ông lạnh lùng này mở miệng, không khỏi ngạc nhiên nhìn hắn
"Đều bị ném vào nơi hoang phế, nơi đó hiện tại đã trở thành bãi rác" Giang Úc tiếp lời
" Đưa chúng tôi đên đó" Cessie đành phải đáp ứng.
Khi anh quay lại nhìn thi thể của bà Mary, thi thể của bà đã cứng ngắc, thế nhưng Giang Úc có linh cảm, thứ này chỉ lớp ngụy trang, thi thể bà ta có thể "sống lại" bất cứ lúc nào.
Nơi hoang phế cách tòa nhà không xa, bọn họ đem thi thể Dodge, Mary cùng Smith bỏ vào cốp xe của Ngu Quấn, Cessie thở dài.
"Chiếc xe đắt như vậy mà, thật đáng tiếc" Ngu Quấn nhìn cũng không quan tâm, Giang Úc cuối cùng nghĩ về điều đó mang theo da mèo xương mèo mả bà Mary thu thập.
Cessie nói đúng, đây là nguyên núi rác.
"Đốt?" Giang Úc nhìn Ngu Quẩn, ý của Ngu Quấn là đốt hết những thứ này? Chỉ thấy Ngu Quấn mở nắp bật lửa, dưới ánh mắt đáng tiếc mà Cessi đánh giá rất đáng giá ném vào bãi rác.
Ánh lửa in trên mặt ba người, Giang Úc nhìn ba cỗ thi thể cùng một đống đồ hỏi.
"Bọn họ đâu?"
Cuối cùng cũng ném vào đống lửa, ngọn lửa cháy suốt đêm tại bãi rác, đốt tất cả rác thành một mảnh than đen.
Trong đám than đen có thứ gì đó trồi lên, Giang Úc nhìn kỹ, đó là một con mèo đen, giống hệt con nuôi mà anh nhận nuôi.
"Mimi?" Giang Úc thử kêu một chút, mèo đen dựng thẳng lỗ tai nhìn anh.
Cessie nhìn anh nói không nên lời, cô thừa nhận rằng mèo trên toàn thế giới đều có thể gọi là Mimi, Giang Úc cũng không sai.
"Chúng ta sẽ làm gì với nó?" Cô hỏi
"Cậu có muốn nhận nuôi nó không?" Ngu Quấn nhìn Giang Úc hỏi, Giang Úc bị vấn đề này hỏi đến sửng sốt, nhận nuôi? Một con mèo kỳ lạ thực sự có thể được nhận nuôi?
"Có được không?"
"Nó cần một chỗ dung thân.
" Phó bản vốn có hai hướng đi, kết cục tử vong là mèo ăn thịt tất cả mọi người trong thành phố này, mà kết cục thông quan là để cho nó có một nơi trú ẩn khác, nhưng nếu Giang Úc muốn nhận nuôi nó, thì sự tình liền trở nên đơn giản, nhưng Ngu Quấn lại không nói ra, hắn chỉ hỏi Giang Úc.
"Nhận nuôi nó như thế nào?" Giang Úc nhìn thấy con mèo đen cọ vào chân anh, chỉ có Cessie như một người bình thường sợ hãi lui về phía sau hai bước.
Thấy Giang Úc ôm nó lên, Cessie kinh hô.
"À, trời ạ, cậu tốt nhất nên cẩn thận.
"
"Chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ mang đến cho cậu" Giang Úc suy nghĩ một chút, điều này tựa hồ cũng không tệ, gật đầu đáp ứng.
"Meo meo! " Mèo đen làm nũng kêu lên một tiếng
【Nhiệm vụ đang được giải quyết! 】
【Thẻ thân phận: Giang Úc】
【Độ khó: Sơ cấp A (đã hoàn thành)】
【Tuổi: 18 tuổi】
【Thời gian hoàn thành: 5 ngày】
【Độ hoàn thành thế giới: 100%】
【Điểm thế giới: A】
【Thế giới phát thưởng: 150 điểm】
Xung quanh Giang Úc xảy ra biến hóa, anh trở lại trở lại quảng trường, Ngu Quấn và Cessie đều biến mất.
Trong lòng Giang Úc có rất nhiều nghi vấn, còn chưa kịp hỏi Ngu Quấn, anh thử gõ cửa phòng Chu Mục, cửa từ bên trong mở ra, Chu Mục đầu tóc rối bời, nhìn thấy người tới là Giang Úc, anh ta nói.
"Giang Úc? Chúc mừng cậu đã hoàn thành nhiện vụ, tôi đã gõ cửa phòng cậu hai ngày trước, phát hiện ra rằng cậu đã vào phó bản, phó bản lần này thế nào?"
"Không thuận lợi lắm" Chu Mục nghe được câu trả lời này, anh ta cười ha ha.
"Không thuận lợi là đúng rồi" Mỗi người tiến vào phó bản đều là giao tranh với cái chết, không ai thoải mái cả.
"Tôi muốn hỏi anh một điều"
"Có chuyện gì, cậu hỏi đi"
"NPC trong phó bản! họ có thể rời khỏi phó bản ban đầu của bạn và đi đến phó bản tiếp theo không? "Chu Mục cảm thấy câu hỏi này quỷ dị, anh ta hoài nghi nhìn Giang Úc, phát hiện vẻ mặt Giang Úc giống như đang nhớ lại chuyện gì đó.
Nhớ mãi một phó bản sao? Đây không phải là tin tốt! Chu Mục nghiêm túc sờ lên vai Giang Úc.
"Cậu không phải đã yêu một NPC xinh đẹp nào đó chứ?" Đây chính là một trong những điều kiêng kỵ đối với người chơi nhất, có người rõ ràng có thể dựa vào thực lực mình mà hoàn thành phó bản nhưng lại bị NPC trong phó bản mê hoặc, trở thành tình nhân, lựa chọn ở lại phó bản, kết cục không cần nghĩ, khi phó bản nhận ra ý đồ đó, tự động xác định là buông bỏ sinh mệnh.
Công hội mà Chu Mục hiện đang gia nhập là một tổ chức tương đối lớn, ngoại trừ chức năng tổ đội cùng nhau thực hiện phó bản, quan trọng hơn là thu thập các loại tình báo.
Anh ta đã nghe qua rất nhiều lời đồn như vậy, nhưng may mắn Giang Úc đi ra được.
"Tôi không có! "
"Lại đây để cho tôi phổ cập khoa học phổ thông lại cho cậu một chút!" Chu Mục coi anh như một đứa em trai ngu dốt, nhiều lần cảnh cáo Giang Úc, NPC chỉ là ảo ảnh, mỗi lần anh đi qua một phó bản, có nghĩa là phó bản này đã hoàn toàn biến mất, đừng nhớ mãi không quên tình yêu trong phó bản kia.
Giang Úc không biết phải giải thích chuyện này như thế nào, đành phải im lặng.
.
.