"Ta chỉ là, muốn đến xem hắn một chút." Lâm Tử Ngọc không giám nhìn thẳng Hoắc Tinh Tuyền.
Nam nhân khí tràng quá mức mạnh mẽ, buộc những người khác không giám đến gần, hắn cũng không ngoại lệ.
Hắn đã từng cầu mong cho Lâm Tử Thanh chết đi, biến mất khỏi cuộc đời của hắn.
Hắn không tiếc lên kế hoạch, cố gắng hủy hoại cuộc đời của Lâm Tử Thanh, phải đày đoạ Lâm Tử Thanh xuống vực sâu của khốn khổ mới khiến hắn cảm thấy khoái nhạc.
Nhưng người hắn đem lòng giao phó sự tin tưởng, cuối cùng chỉ nhận lại phản bội cùng chê cười.
Chính người hắn ghen ghét lại bỏ qua hết mọi thù oán giúp đỡ hắn.
Lâm Tử Thanh chưa từng nợ Lâm gia.
Là Lâm gia nợ Lâm Tử Thanh quá nhiều.
Lâm Tử Ngọc trong lòng nóng như lửa đốt chạy đến bệnh viện, bị nam nhân bảo tiêu ngăn cản.
Hắn chỉ đành cười khổ một tiếng.
"Ngươi có thể đi." Giọng nói nam nhân mang theo huyết lệ.
Ngày đêm không ngủ khiến tinh thần hắn vô cùng mệt mỏi.
Nam nhân hốc mắt hõm sâu, mái tóc không giống như trước kia được chải chuốc gọn gàng, nó lung tung rối loạn không theo một quy luật nào cả hoàn toàn che khuất hết biểu tình của nam nhân.
Lâm Tử Ngọc gương mặt hỗ thẹn gượng cười cười, không nói thêm gì nữa rời khỏi bệnh viện.
" Hoắc tiên sinh, hắn giao cho ngài.
Tùy ngài quyết định.
" Hằng gia chủ thanh âm có chút ách lên tiếng.
Hằng Phỉ bị Hằng gia người tra tấn đến thần trí có chút không ổn định.
Hằng gia niệm tình mấy mươi năm qua, sau khi điều trị vết thương cho Hằng Phỉ mới đưa hắn đến nam nhân tay.
Hằng Phỉ không còn xứng đáng với cái tên của hắn.
Hằng gia chủ làm đến quyết tuyệt gạch tên hắn khỏi Hằng gia hộ tịch, không còn là Hằng Phỉ thiếu gia.
Hắn sẽ phải trở về cái tên trước kia Tô Nhạc.
Tô Nhạc có khóc lóc cầu xin, gào rách cả cổ họng đều không thể lay chuyển được.
Tô Nhạc muốn có hối hận đều không kịp nữa.
Tô Nhạc sắc mặt như trò tàn, thân thể run lên lợi hại.
Hắn chưa quên, Hoắc Tinh Tuyền người này đồn đại như thế nào.
Không có lửa làm sao có khỏi.
Hắn rơi vào Hằng gia còn có cơ hội sống sót, nhưng rơi vào nam nhân chắc chắn sẽ phải chết.
Tô Nhạc cứng rắn bấu chặt ống quần của Hằng gia chủ.
" Phụ....Hằng tiên sinh, cầu xin ngài buông tha ta....Hoắc tiên sinh, cầu ngài buông tha ta..." Đối mặt với Hằng gia chủ không thành, Tô Nhạc chuyển hướng đến nam nhân.
Tô Nhạc nhìn thấy sắc mặt nam nhân, quên luôn cả khóc.
Hơi thở bổng ngưng một nhịp, Tô Nhạc khiếp sợ lùi người về sau.
" Đưa hắn đi.
" Lạnh lùng mang theo băng lãnh giọng nói, như lời phán quyết của tử thần đập vào lỗ tai của Tô Nhạc.
Tô Nhạc giãy dụa, chỉ mong có thế trốn thoát.
Từ bộ đội đặc chủng xuất quân vệ sĩ nhìn Tô Nhạc như một đứa trẻ chỉ vừa mới lớn, không thương tiếc dùng lực đá vào chân của Tô Nhạc, khiến hắn ngã quy ra sàn nhà.
Hằng gia chủ như không nhìn thấy, nhún nhường nhìn nam nhân.
" Tiên sinh..."
" Không thể..." Biết Hằng gia chủ muốn nói gì tiếp theo.
Nam nhân trước tiên ngắt lời.
Hắn lời nói không nặng không nhẹ, nhưng mang theo thứ đao đâm vào tim của Hằng gia chủ.
" Các ngươi, đừng hòng thoát tội.
"
Hằng gia chủ ngón tay chợt run rẩy.
Có chút tức giận nhìn nam nhân.
" Ta là phụ thân của tiểu Tinh, ta có quyền được gặp nó! " Hằng gia đối với Tô Nhạc quá mức thất vọng, hoàn toàn buông tha Tô Nhạc không quản hắn sống chết.
Nhưng bọn họ không có ý định thoái thác trách nhiệm, Tô Nhạc gây ra sự một phần vì Hằng gia đã dung túng hắn.
" Tiên sinh cứ nói.
Chỉ cần có thể gặp Tiểu Tinh, muốn chúng ta làm gì cũng có thể.
" Hắn đều tìm cách tiếp cận
Tiểu Tinh, hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Tiểu Tinh.
Nhưng tuyệt nhiên không cái nào thành công.
Phòng bệnh thanh niên bị vệ sĩ canh chừng nghiêm ngặt, một còn ruồi đều không thể bay vào, mọi thông tin đều bị dữ kín.
Hằng gia người có thể đến gặp nam nhân một phần, không gì khác Hằng gia là thân sinh của thanh niên.
Chỉ có như vậy, không hơn không kém.
"Ngươi có thể đi.
" Hằng gia chủ bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, đau đớn khiến hắn có thể lấy lại bình tĩnh một phần.
Không cam tâm rời đi.
" Thật thích ngủ tiểu lười heo." Nam nhân ôn nhu vuốt ve khuôn mặt của ái nhân.
Thanh niên dung nhan an tường ngủ say, còn không giống công chúa ngủ trong rừng cổ tích sao?! Nhưng tại sao, được trao nụ hôn chân thành nhưng công chúa vẫn không tỉnh lại?
Hoắc Tinh Tuyền trên khuôn mặt xuất hiện sự khó hiểu.
Hắn nở nụ cười trở nên điên dại, cầm lấy tay thanh niên áp lên má của chính mình.
"Ngươi giận ta sao?! Ngươi không còn thích ta sao?? Vì sao còn chưa mở mắt ra nhìn ta?! Vì sao còn chưa tỉnh lại? Ta làm sai cái gì ngươi nói, ta đều có thể sửa.
" Không ai đáp lại, chỉ có nam nhân một người lẫm bẩm.
Khi sẽ khóc, khi sẽ cười như một đứa trẻ.
Nam Tùng Anh âm thầm lo lắng.
Hắn sợ hãi nam nhân sẽ điên.
Triều Đình Vãn đồng dạng có cùng suy nghĩ.
Hoắc Tinh Tuyền buông bỏ Vĩnh Thịnh toàn tâm toàn ý đặt trên thanh niên.
Trong khoảng thời gian này do hắn trông coi Vĩnh Thịnh to nhỏ công vụ.
Nhưng cứ kéo dài như vậy, không phải là cách hay.