"Người làm vườn chăm sóc thật là khéo léo, tạo ra được một vườn hoa mỹ lệ như vậy.
" Lâm Tử Thanh ngắt một bông hồng lên ngửi, không khỏi cảm thán.
Vườn hoa được bố trí theo một quy luật nhất định, các mùi hương sẽ không vì trộn lẫn vào nhau mà trở nên gay gắt ngược lại vô cùng dễ chịu.
"Là ngài đó.
" Người hầu đứng phía sau đáp lại.
Nàng đã quá quen thuộc khi phu nhân cái gì cũng không nhớ.
Là tự bản thân chăm sóc vườn hoa hay tự vẽ bức tranh phu nhân đều không có cảm xúc về nó, một chút cũng không.
Người ta thường nói, dù mất trí nhớ nhưng khi nhìn thấy những đồ vật quen thuộc, những nơi quen thuộc, những con người quen thuộc sẽ khơi dậy những ký ức bị lãng quên.
Có lẽ, phu nhân là trường hợp đặc biệt đi.
" Là như vậy sao?" Lâm Tử Thanh thoáng cau mày, sự yêu thích biến mất.
Vung tay ném bông hồng đi, dầm nát nó.
" Cho người phá đi.
Ta không muốn tiếp tục nhìn thấy.
Thật chướng mắt.
" C
"...Tôi, sẽ hỏi ý kiến của quản gia.
" Người hầu khiếp sợ.
Nàng có đang nghe lầm hay không? Phu nhân muốn phá vỡ vườn hoa? Phu nhân vì thiếu gia không quản mệt nhọc chăm sóc vườn hoa này.
Phu nhân rất thích cùng thiếu gia mỗi ngày ngắm hoa, hận không thể biến thành con bướm sống luôn ở trong vườn hoa.
Ngày hôm nay...Tính khí của thiếu phu nhân, sao có thể thay đổi nhanh đến như vậy.
"Ta là chủ nhân hay hắn là chủ nhân? Ta không có quyền quyết định sao? Theo lời ta đi làm đi.
" Lâm Tử Thanh nhíu mày.
Hắn không phải chủ nhân của nơi này? Hắn quyết định vì sao phải thông qua một cái thấp kém quản gia?
" Vâng.
" Người hầu hoảng sợ.
Chạy nhanh bẩm báo với Hoắc quản gia.
Hoắc quản gia trầm tư một lúc, gọi điện xin chỉ thị từ nam nhân.
" Không được phá.
" Hoắc quản gia gật đầu.
Đi đến Lâm Tử Thanh trước mặt, có hơi nhún nhường nói.
"Tiểu Thanh, vườn hoa này không thể phá.
" Một lời này của Hoắc quản gia khiến lửa giận của Lâm Tử Thanh càng thêm lớn.
Hắn không che dấu được tức giận, chỉ thẳng mặt Hoắc quản gia nói lớn.
"Vì sao? Các ngươi không nghe ta nói gì hay sao?! Phá, ngay lập tức phá cho ta!! " Lâm Tử Thanh điên cuồng bộ dạng làm Hoắc quản gia sững sờ.
Người hầu nơm nớp lo sợ không giám đến gần.
"Tiểu Thanh, không cần nóng giận.
Hôm nay dì có nấu chè hạt sen.
Tiểu Thanh, vào trong ăn một chén chè, có được hay không? " Dì Lưu nghe được ồn ào ngoài sân.
Lo lắng đi đến hòà giải.
"Ta ghét nhất ăn chè hạt sen! " Lâm Tử Thanh chán ghét rõ ràng.
Trên đời này hắn ghét nhất chè hạt sen.
Vì sao không một ai trong căn biệt thự này biết về sở thích của hắn?
Dì Lưu Hoắc quản gia bốn mắt nhìn nhau.
Không biết nên làm gì tiếp theo.
Ngay sau đó, tiếng phanh xe kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.
Hoắc quản gia âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cứu tinh cuối cùng đã trở về.
" Tinh Tuyền, ngươi về thật đúng lúc.
Ngươi mau nhanh chóng đuổi hết bọn họ đi đi.
" Lâm Tử Thanh nhìn thấy nam nhân bóng dáng, trở thành nhu nhược yếu ớt người.
Làm nũng cầm tay nam nhân, nói ra bất mãn.
Chỉ là người hầu mà thôi, hắn tin tưởng nam nhân sẽ không làm hắn thất vọng.
"Đã có chuyện gì?" Hoắc Tinh Tuyền hiểu rõ.
Nhưng thật ra rất muốn biết từ miệng thanh niên kể ra đầu đuôi ngọn nguồn.
" Hừ, ta không thích vườn hoa này, muốn phá bỏ đi mà thôi.
Bọn họ một người đều không nghe lời ta!! Như vậy còn không thể đuổi bọn họ đi sao?! " Lâm Tử Thanh hợp tình hợp lý nói.
Nơi này, ngoài Hoắc Tinh Tuyền ra hắn chính là lớn nhất.
Sai bảo người hầu đi làm chuyện thì có gì sai?! Sai tất cả đều do nhóm người hầu.
"Nhưng ta thích." Lâm Tử Thanh nghẹn họng.
Muốn nói lời nói đều không thể phát ra.
Hoắc Tinh Tuyền không phải rất yêu hắn sao? Chỉ vì một vườn hoa lại làm trái với mong muốn của hắn?
"...Ngươi..." Nữa ngày phóng ra một câu.
Lâm Tử Thanh tức tối bỏ đi.
Đột nhiên, một cơn đau đầu đánh úp, nó lan đến đầu não khiến hắn tê dại.
Thanh niên thân thể run rẩy, vô lực ngã người xuống nến đất.
Rất nhanh, có người tiếp được đã không còn ý thức thanh niên.
Hoắc Tinh Tuyền trái tim co rút, phân phó Hoắc quản gia liên hệ với Tiết Phùng Châu.
Hoắc Tinh Tuyền ngón tay chạm nhẹ vào gương mặt trắng bệnh của thanh niên.
Hơn ai hết, hắn nhận ra sự biến hóá của thanh niên.
Có một giả thuyết dần hình thành trong suy nghĩ của hắn.
Lâm Tử Thanh không còn là Lâm Tử Thanh.
Từ tư liệu điều tra cho thấy.
Lâm Tử Thanh cực kỳ nhút nhát, hướng nội, thu mình vào trong thế giới riêng.
Hắn cực kỳ sợ hãi với thế giới bên ngoài, lấy thân thể ốm yếu bệnh tật một năm đi ra ngoài kia số lần cực kỳ ít ỏi.
Nhưng từ khi gặp được Lâm Tử Thanh.
Hoàn toàn trái ngược với mô tả.
Hắn thần thái trương dương, cả người tràn đầy sức sống, nhìn không ra một tia suy yếu.
Lâm Tử Thanh hắn biết cực kỳ năng động, ham vui.
Cực kỳ ôn hoà khiến người thích tiếp cận.
Từ khi tỉnh lại.
Lâm Tử Thanh đã thay đổi.
Khác biệt đến nổi hắn không thể nào nhận ra.