"...!Lão công..." Hoắc Tinh Tuyền bị gọi tỉnh, giật mình mở bừng mắt nhìn người bên cạnh.
Nương theo ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng, hắn rõ ràng được khuôn mặt đánh thương hề hề của thanh niên.
"...!Lão công, ta đói bụng..." Thanh niên ngơ ngốc xoa xoa chiếc bụng đang không ngừng biểu tình.
Bởi vì quá đói, không thể nào tiếp tục ngủ ngon.
Thanh niên chỉ đành cầu cứu nam nhân.
" Sao lại để bản thân đói thành ra thế này?" Tiết Phùng Châu nói qua, não bộ của thanh niên bị kích thích dẫn đến ngất xỉu.
Dặn dò hắn, không cần có chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa.
Não bộ vô cùng yếu ớt, một lần còn có thể.
Nhưng không phải lần nào cũng bình an vô sự.
Hoắc Tinh Tuyền vuốt má thanh niên, ánh mắt long lanh nhập nhèm cơn buồn ngủ khiến hắn đau lòng.
Vững vàng ôm thanh niên xuống nhà ăn.
Hắn không làm phiền đến dì Lưu hay Hoắc quản gia.
Chỉ là ăn đêm mà thôi, hắn có thế.
" Muốn ăn ớt chuông sao?" Nam nhân nhỏ giọng hỏi.
"Muốn." Thanh niên gật đầu.
Làm sao lại không? Hắn yêu thích nhất là ăn ớt chuông.
Mỗi ngày được ăn ớt chuông thật vui vẻ.
Chính là lão công giới hạn chỉ có thể ăn hai trái mỗi ngày mà thôi.
" Không cần ăn quá no, sẽ khó chịu." Hoắc Tinh Tuyền đặt trước mặt thanh niên một đĩa cơm thập cẩm, rất nhiều ớt chuông ở bên trong.
Thanh niên ăn đến vui vẻ, một miếng lại một miếng.
Không quên đút cho nam nhân ăn.
Hoắc Tinh Tuyền ăn hai miếng không ăn nữa, toàn bộ cơm chiên đều rơi vào bụng của thanh niên.
" Lão công, tại sao lại biến thành mắt gấu trúc rồi?" Thanh niên lo lắng chạm nhẹ vào khoé mắt của nam nhân.
Nơi này, tồn tại quầng thâm đen.
Hắn tốn nhiều sức như vậy mới khiến mắt gấu trúc biến mất, sao bây giờ lại quay trở về rồi?
"Nhớ ngươi a." Hoắc Tinh Tuyền thành thật đáp trả.
Hắn chắc chắn, Lâm Tử Thanh không phải là hắn ái nhân, người trước mặt này mới là người nắm giữ trái tim của hắn.
Hoắc Tinh Tuyền khó hiểu, trên đời này thật sự tồn tại loại chuyện này sao?! Trong một cơ thể, tồn tại hai linh hồn?
"Ta cũng rất nhớ lão công." Thanh niên cọ tới cọ lui lồng ngực của nam nhân.
Hắn đã ngủ thật lâu thật lâu, hắn nghe thấy những gì nam nhân nói.
Nhưng hắn không tài nào mở mắt ra, có thứ gì đó ngăn chặn lấy hắn, giam cầm hắn.
Mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy chính là lão công, hắn cực kỳ vui vẻ.
Muốn nhìn lão công mãi mãi.
"Lão công, đi ngủ thôi." Thanh niên bám trên người nam nhân, như một con gấu con túi bám trên người gấu túi mẹ.
"Đi ngủ thôi." Hoắc Tinh Tuyền đỡ mông của thanh niên.
Chậm chạp đi vào phòng ngủ chính.
Hắn biết, khi mặt trời ló dạng, thanh niên sẽ biến mất.
Hắn cực kỳ muốn, màn đêm này kéo dài lâu hơn một chút.
Hắn sẽ tìm cách, cứu thanh niên.
Hoắc Tinh Tuyền hôn nhẹ vào trán của ái nhân.
Vẫn là thân thể này, nhưng lại không phải là linh hồn này.
"Tinh Tuyền, ta có thể đi công ty không?!" Lâm Tử Thanh kéo tay nam nhân làm nũng.
Hoắc Tinh Tuyền càng ngày càng lạnh lùng với hắn.
Đừng nói đến chuyện kia, ngay cả hôn hắn số lần đều giảm bớt.
Hoắc Tinh Tuyền mỗi ngày đi làm đi làm, không quan tâm hắn.
Bỏ mặc hắn cho đám người hầu, hăn nhàn rồi muốn chết.
" Không được, phải ở nhà chăm sóc cơ thể.
" Hoắc Tinh Tuyền nhẹ nhàng nói.
Lâm Tử Thanh bĩu môi, buông tay, tức giận đùng đùng bỏ đi.
"Thiếu gia..." Hoắc quản gia cầm áo khoác đến.
Hoắc quản gia tinh ý nhận ra sự khác thường của Lâm Tử Thanh.
Từ âm thầm nói chuyện với nam nhân...Hắn đều không giám tin tưởng.
" Hắn muốn gì cho hắn.
Không cần làm hắn tổn thương chính mình.
" Hoắc Tinh Tuyền phân phó.
Hoắc quản gia gật đầu.
Tiền nam nhân rời đi.
Lâm Tử Thanh tính khí không tốt, nhóm người hầu cẩn thận hầu hạ đều bị hắn mắng cho muốn khóc.
" Phi phi phi! Đây là loại trà gì! Khó uống như vậy! " Lâm Tử Thanh phun ra một ngụm trà, thuận tay hất đổ tách trà.
Nước trà cũng mãnh tách trà văng vãi khắp nơi.
Người hầu bị nước trà nóng bỏng văng tới, đau nhưng không giám nói.
Cắn răng chịu đưng.
Hoắc quản gia nhìn nàng, người hầu cúi đầu rời đi.
"Ngu xuẩn.
" Lâm Tử Thanh mắng người hầu.
Nhìn bọn họ cun cút cúi đầu, thấy chẳng có gì thú vị.
Ánh mắt vô tình liếc đến vườn hoa, ánh mắt lộ ra sự chán ghét.
"Các ngươi không phá, vậy để ta phá!! " Hoắc quản gia khiếp sợ nhìn Lâm Tử Thanh dùng chân dẫm đạp hoa.
Những bông hoa xinh đẹp đều bị hắn dẫm nát, thảm thương.
Lâm Tử Thanh ra sức phá hoại, hắn bàn tay không quên kéo rễ của những bông hoa lên.
Một vườn hoa chỉ sau vài phút trở nên tan tác.
Lâm Tử Thanh thoải mái, nhìn chưa thể hoàn hồn Hoắc quản gia cảm thấy khoái chí.
Hắn còn chưa phá đủ đâu.
A đúng rồi, trong phòng ngủ chính không phải còn có một bức tranh hay sao?
Lâm Tử Thanh ung dung nhìn bức tranh, hắn gỡ bức tranh xuống.
Dùng lực ném xuống, dùng chân đạm lên.
Hắn nhìn những bức tranh trong căn phòng, sau khi đập phá hết mới cảm thấy thỏa mãn.