" Tôi cho cậu thời hạn năm năm.
Năm năm sau nếu cậu giống như ngày hôm nay không thay đổi, chân thành yêu thương tiểu Chiêu.
Tôi chấp nhận cho cậu đến với Tiểu Chiêu.
" Tô phụ nắm tay run rẩy.
Đã từng trải qua tuổi trẻ, đã từng dông đuổi hoài bão, đã từng yêu và từng hận.
Tô mẫu nắm lấy tay Tô phụ trấn án.
Hai người thời còn trẻ bồng bột bị gia đình ngăn cấm.
Nhưng từ tình yêu và sự thấu hiểu đã không từ bỏ lẫn nhân, cùng nhau nhẫn được sự chấp thuận từ hai bên gia đình.
Tô mẫu xuất thân con nhà làm nông cơm ngày ba bữa không no.
Vì cho Tô mẫu học hành thành tài, Tô mẫu cha mẹ không ngại làm lụng vất vã nuôi nàng và con trai ăn học.
Từ năm nhất đại học bắt đầu, nàng bị thu hút bởi chàng thư sinh tài năng, cá tính của Tô phụ.
Nàng khi đó không biết sợ là gì, không ngần ngại chạy đến hỏi thăm người ta.
Tô phụ ngỡ ngàng trước vẻ đẹp tinh nghịch của thuần khiết của Tô mẫu, đem lòng yêu thương nàng.
Tô phụ thật lòng yêu mến Tô mẫu, muốn cưới nàng.
Nhưng vì chênh lệch vị thế xã hội, Tô phụ cha mẹ không chấp nhận có một người con dâu xuất thân bần hàn.
Tô phụ vì bảo vệ người hẳn yêu, từ bỏ kể thừa gia nghiệp, hai bàn tay trắng ra đi.
Nhưng hẳn không mất tất cả, hẳn có Tô mẫu ở bên bầu bạn, thấu hiểu và cùng nhau cố gắng.
Thanh niên nội tâm bất an nhìn Tô phụ.
Tô phụ trong mắt hắn là người nhân từ hiền hòa, hắn chưa từng thấy Tô phụ có bộ dạng nghiêm trọng như bây giờ.
Có lẽ chuyện giữa hắn là lão công đã làm phụ thân nặng lòng.
" Được." Nam nhân kiên định nói.
Bên trong vui mừng không thôi nhưng ngoài mặt không để lộ cảm xúc gì.
Tô thị phát triển như ngày hôm này là một tay công lao của Tô phụ.
Thấu tính đạt lý, hiểu nhân hiểu nghĩa.
Hắn cảm tạ Tô phụ đã cho hắn cơ hội sẽ không chia rẽ hắn và ái nhân.
"Đừng quỳ nữa, mau đứng lên đi." Tô mẫu đỡ nam nhân đứng lên.
Tô Chiều Quân tặc lưỡi, Hoắc Tinh Tuyền thật biết phụ thân mềm lòng.
Nếu là hắn, chắc chắn để hắn quỳ vỏ sầu riêng!
Xuân, hạ, thu, đông.
Nam nhân và thanh niên ở bên nhau năm thứ năm.
Theo như ước định ban đầu với Tô phụ,
Hoắc Tinh Tuyền thành công rước thanh niên về nhà.
Vì muốn bù đắp tiếc nuối năm xưa, Hoắc Tinh Tuyền quyết tâm phải làm một hôn lễ thế kỷ.
Hắn phải cho toàn thiên hạ biết, phu nhân của Hoắc Tinh Tuyền hắn là ai.
Hắn tất nhiên hiểu được dụng ý của Tô phụ.
Năm năm này ngoài thử thách hắn còn không muốn thanh niên gánh lấy tội danh không hay.
Năm năm này nam nhân giữ thân trong sạch, người thanh niên ra thì không thân cận với ai.
Tô phụ Tô mẫu vô cùng hài lòng, đã nhận định nam nhân là con rể từ lâu.
" Bảo bối, bên thiết kế đến giao nhẫn.
" Hoắc Tinh Tuyền vuốt ve mái tóc của ái nhân, ngắm nhìn sâu lười vẫn chưa chịu tính lại.
"Buồn ngủ..." Thanh niên rầm rì nói.
Tối hôm qua bị lão công lăn lộn, toàn thân đau nhức không thôi.
Ấy vậy mà lão công lại tinh thần sảng khoái bộ mặt hớn hở kia.
Quả thật không công bằng chút nào.
" Được rồi.
Lại ngủ thêm một chút.
" Hoắc Tinh Tuyền hầu hạ ái nhân mặc quần áo, từ tốn ôm người tiến tới đại sảnh.
Thấy vậy những người có mặt đứng dậy, cung kính chào hỏi.
" Ông chủ, phu nhân buổi sáng tốt lành." Thanh niên đam mê dược vật cùng thiết kế.
Nam nhân thẳng tay xây dựng hai công ty chuyên về trang sức và thuốc đông y cho thanh niên làm chủ.
Danh khí của hai cửa hàng cực kỳ cao, doanh thu phải khiến người khiếp sợ đó.
Nhẫn cười cũng do đích thân thanh niên thiết kế, cầu kỳ tinh mỹ chỉ có một đôi tồn tại trên đời.
Nhân viên cẩn thận từ trong va ly lấy ra một hộp nhung đỏ, mở ra.
Nam nhân đôi mắt loé lên tinh quang, hắn đã nhìn qua bản vẽ.
Không ngờ sau khi hoàn thiện lại tinh mỹ đến như vậy.
Đôi nhẫn được chế tác từ vàng nguyên khối, kim cương và rubi đỏ.
Lấy cảm hứng từ loài hoa tượng trưng cho tình yêu vĩnh cữu được khắc nét chân thật lên mặt nhẫn.
Bên trong còn có khắc tên của hai người.
Hoắc Tinh Tuyền cầm lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn, cẩn thận nhìn nhìn.
Chưa hết ở đó, nhân viên lấy ra một hộp nhung đỏ thứ hai, kích thước có lớn hơn hộp thứ nhất một chút.
Bên trong tồn tại hai chiếc vòng bạc loé lên một tầng bạch kim.
Nhẫn và vòng tay là một bộ.
Nhân viên che dấu hâm mộ nhìn ông chủ nhỏ.
Mỗi ngày nhìn hai vị ông chủ tình tứ quả thật quắn quéo lòng người mà.
" Làm rất tốt, thưởng lớn.
" Hoắc Tinh Tuyền thu về hai hộp trang sức, hắn sẽ tự tay bảo quản.
Nhân viên nghe như vậy, nụ cười càng thêm tươi rói.
" Lão công lão công! " Hoắc Tinh Tuyền nhìn ái nhân, nhu tình hóá bãi nước ánh mắt đáp lại.
"Hửm?" Thanh niên bám trên người nam nhân, nũng nịu nói.
"Ngày hôm nay, có thể ăn ba trái ớt chuông sao?!" Nam nhân bóp chặt mông của ái nhân, lắc đầu nói.
" Không thể." Thanh niên mếu máo, không vui gặm cổ của nam nhân.