Vô Hạn Thự Quang

Nghe lời phân tích của Sở Hạo mà ai cũng cảm thấy trong lòng nặng trịch. Bộ phim Terminator 2 quá kinh điển nên số người xem quả thật không ít, nhưng điểm đáng ngờ kia mà không được nêu ra thì có lẽ chẳng ai để ý. Rốt cuộc chính phủ giữ vai trò gì?

Rõ ràng biết hậu quả mà Skynet gây ra nhưng vẫn cắm đầu đi nghiên cứu nó, đã thế còn giao tất cả vũ khí vào tay Skynet….

Ý nghĩ ấy không khỏi làm mọi người bàng hoàng, đặc biệt là ba gã tân nhân chưa từng trải qua chiến đấu, tử vong, giờ muốn họ chống lại cả một quốc gia thì đúng là trò đùa. Bọn họ đều là người bình thường, dù là thực lực hay tư tưởng đều là thường trong thường.

Còn như đám Sở hạo, bọn họ từng bước gian nan đi tới ngày hôm nay cũng là nhờ mấy bộ phim kinh dị trước đó. Nói đúng ra thì Bắc Băng châu đội hiện giờ cũng chỉ mới nhập môn, còn lâu mới đủ tư cách cười nhạo người mới.

Tiếp đến tới phần chuẩn bị của mỗi người. Đám tân nhân trợn tròn mắt khi thấy cả đống thứ trong lệnh cấm vũ khí của chính phủ được lôi ra lau chùi…. Súng ống đạn dược thôi thì đủ cả. Mấy tân nhân rốt cuộc cũng rõ tình cảnh của mình hiện tại, tuy rằng khó tin nhưng sự thật đã thế thì cũng đành cắn răng nghe đám lão binh an bài. Cô nàng giáo viên Honey Louis nói rất nhiều, cứ bám lấy mấy người cũ hỏi về chủ thần không gian, nhiệm vụ… mà Tom chính là người phụ trách tân nhân nên phải đứng mũi chịu sào. Nhưng hắn cũng chỉ mới thăng chức nên chẳng biết gì nhiều, có hỏi cũng tậm tịt lắc đầu cho qua… Hết ngày, tuy ba gã tân nhân vẫn cảm thấy sợ hãi tương lai song mầm mống háo hức chờ mong cũng bắt bắt đầu nảy mầm trong lòng họ…. Hoặc là nói dã tâm được nhen nhóm.

Chủ thần không gian quá diệu kỳ, các loại các dạng thuộc tính cho đổi liên miên bất tận, chỉ cần gọi được tên là chắc chắn tìm thấy, trường sinh vĩnh hằng cũng không phải chỉ là giấc mộng, được thế thì dù nguy hiểm vẫn có cả tỉ tỉ người truy cầu.

Chính vì nhìn rõ điểm ấy, gã ma cô Sterry là người đầu tiên tìm đến Sở Hạo- trung tâm của cả nhóm, để xin một ít vũ khí, đến khi chiến đấu cũng sẽ cống hiến được một phần sức lực. Giọng điệu lúc nói chuyện tất nhiên tràn ngập a dua nịnh hót khiến trong lòng Sở Hạo thoáng có chút xem thường.

Chẳng qua đã là một đoàn đội, tất cả lại đều bị trói trên con thuyền mang tên Terminator này thì thêm một phần sức là thêm một phần cơ hội, Sở Hạo giao cho Sterry một khẩu Eagle cùng vài băng đạn. Hai gã tân nhân thấy vậy cũng tìm Sở Hạo xin đổi vũ khí, mặc dù chỗ tháo chốt an toàn ở đâu chưa chắc đã biết nhưng hắn vẫn đưa súng cho bọn họ. Còn như có dám dùng hay không, dùng như thế nào không nằm trong danh sách quan tâm của hắn.

Thời gian qua nhanh, hoàng hôn đã gần kềm mà Sở Hạo thì vẫn một mực sử dụng Internet để xâm nhập vào hệ thống của cảnh sát. Bỗng Trương Hằng, Lục Tử Tuyết vốn phụ trách giám sát bệnh viện tâm thần trở về báo cáo, có một đội cảnh sát đang tiến vào bệnh viện. Thông qua ống nhòm hồng ngoại, bọn họ thấy những người này tới gặp Sarah Connor…

“Chiến đấu sắp bắt đầu. Tối nay Skynet sẽ phái người máy tới, John Connor và Terminator cũng xuất hiện. Nhiệm vụ của chúng ta ngoài bảo vệ John Connor, còn phải bảo vệ cả Sarah nữa. Sarah mà chết, John và Terminator sẽ coi chúng ta là địch. Kể từ đó, chúng ta chỉ có thể bắt John làm tù binh rồi tự mình đối mặt với T1000. Mục tiêu cuối cùng của Bắc Băng châu đội là cứu rỗi vị diện, nên bảo vệ cả Sarah sẽ cho chúng ta lợi thế.”

Sở Hảo duyệt lại mục tiêu cho cả đội trước khi khai chiến, đồng thời phân phối nhiệm vụ lần cuối cùng.

“… Nết tất cả không còn ý kiến gì nữa thì chúng ta chuyển sang kế hoạch cụ thể. Đầu tiên, ta cần hai người phụ trách súng ngắm. Nội dung phim cho thấy T1000 không chịu thương tổn từ vũ khí thông thường, chỉ nhiệt độ cao mới diệt được nó, có lẽ thử chút điện từ cũng được… Nhưng trước mắt chúng ta không có vũ khí hay tài liệu phương diện này. Khi T1000 gặp công kích nặng sẽ dừng lại, trừ phi thân thể hoàn toàn khôi phục như cũ thì mới cử động tiếp được. Cho nên súng ngắm sẽ giúp chúng ta trì hoãn thời gian một cách hữu hiệu. Hai người này sẽ bảo vệ đường rút cho chúng ta. Trương Hằng, Lục Tử Tuyết, hai người đảm nhiệm nhé. Trương Hằng cứ dùng cung mà Lục Tử Tuyết thì sử dụng súng ngắm. Cô là sát thủ nên chắc không có vấn đề gì với súng ngắm chứ?”

Lục Tử Tuyết so với Trương Hằng còn xứng với chức nghiệp sát thủ hơn, nàng lập tức gật đầu khẳng định. Trong số vũ khí mấy người Sở Hạo mang theo từ chủ thần không gian có một khẩu súng ngắm uy lực lớn, thiết kế năm 2150. Một phát súng của nó thậm chí hạ được cả xe tăng máy bay.

“OK, vũ khí tầm xa đã có, vậy giờ đến phương tiện giao thông. Xe chúng ta đã chuẩn bị. Ali điều khiển, Ayles dẫn đường. Đồng thời, hai người cũng nhận việc bảo vệ 3 tân nhân. Đương nhiên, bọn họ sẽ do các ngươi chỉ huy cung cấp hỏa lực trợ giúp. Nhưng mà nhớ, trừ phi bọn ta trở về, các ngươi không được công kích, tránh bại lộ hành tung.”

“Bảo vệ nhân vật quan trọng, Tom, ta cần ngươi lẻn vào bệnh viện tâm thần theo sát Sarah Connor. Khi cần thiết, hãy kéo nàng ta vào trong bóng. Ta cũng cho phép ngươi được quyền nổ súng… Tom, ngươi còn chưa từng giết người, nhưng lần này không thể tránh được, nếu thật sự không thể hạ thủ với người thường thì phải làm cho họ mất sức chiến đấu. Hết thảy tùy ngươi quyết định.”

“Cuối cùng là thành viên tổ đột kích gồm ta, Ares, Niệm Tịch Không. Bọn ta sẽ xông thẳng vào bệnh viện, khi cần sẽ sát cánh cùng Terminator chống lại T1000. Niệm Tịch Không, hi vọng phi kiếm của người tu chân sẽ giúp tôi mở mang kiến thức một phen, thế nào.”

Niệm Tịch Không liếc mắt nhìn Sở Hạo, hừ lạnh: “Ngươi sẽ được như ý.”

“Được, đã như vậy…”

Sở Hạo vỗ tay một cái quay về phía chúng nhân: “Bắt đầu hành động thôi các vị, trận chiến mở đầu thế giới Terminator… khai mạc!”

Vừa dứt lời, mọi người liền bước ra ngoài với nhiệm vụ được giao. Lúc rời đi, Sở Hạo nói riêng với hai người Trương Hằng, Lục Tử Tuyết: “Nếu xuất hiện quá nhiều T1000 thì khi rút lui sẽ không thể chờ hai người được. Các ngươi phải tự nghĩ cách lẫn vào đám đông mà rời đi. Chúng ta sẽ đợi ở đây ba ngày. Hết ba ngày mà các ngươi chưa về được thì hãy ẩn dấu hành tung, đồng thời chú ý tới tin tức trên báo chí. Ta sẽ nghĩ cách tìm các ngươi.”

Trương Hằng gật đầu đã hiểu, mà Lục Tử Tuyết thì dường như muốn nói gì đó nhưng Trương Hằng lại kéo nàng lại, trực tiếp lôi đi. Mãi tới khi ra ngoài, Lục Tử Tuyết mới gạt tay Trương Hằng ra hét lên: “Ngươi làm gì thế? Ta tất nhiên muốn hỏi rõ xem hắn tính toán cái gì, nhỡ biến chúng ta thành mồi nhử thì sao?”

Trương Hằng cười khổ, khí thế tuột dốc: “Không cần đâu… Được rồi, Sở Hạo quả thực có thói quen đem người ta ra làm mồi nhử, nhưng không phải bán đứng mà là vì nhiệm vụ… Ta không biết phải giải thích thế nào nhưng nếu hắn quả thật cho rằng chúng ta có thể thoát đi an toàn vậy tất nhiên là đúng như thế. Còn như thật sự nguy hiểm, tin ta đi, ta sẽ cứu ngươi, giống như… giống như ba năm trước, ta nhất định làm được.”

Nghe thấy mấy chữ ‘ba năm trước’, Lục Tử Tuyết kinh ngạc nhìn Trương Hằng, mãi lâu sau nàng bỗng nở nụ cười vui vẻ, nhu thuận theo sau hắn tới địa điểm đặt súng bắn tỉa…

Cứ như vậy 2 giờ sau, Tom sử dụng kỹ năng của mình tiềm nhập tới trước phòng Sarah. Quãng đường này rất nhàm chán, đang định ngáp một cái thì bỗng cánh cửa hé mở, Sarah cẩn thận đánh giá xung quanh. Tiếp đó, nàng chạy tới phòng để dụng củ loay hoay một lát, lúc ra đã mang theo một cây côn gỗ rồi nấp ở gần đó.

Nhân viên tuần tra rất nhanh đã tới đây, đồng thời cũng phát hiện ra căn phòng chứa đồ đang mở. Sarah nhẹ nhàng tiếp cận gã nhân viên từ phía sau rồi dễ dàng hạ gục hắn. Sau khi giấu gã xui xẻo kia xong, nàng theo hành lang tiếp tục đi tới trước, mà Tom thì tiếp tục dùng kỹ năng của mình nhẹ nhàng bám theo.

Trong ánh mắt thán phục của Tom, Sarah Connor một đường quá quan trảm tướng, nhanh chóng hất văng đám nhân viên bệnh viện ra sau lưng. Mắt thấy đã sắp bước vào thang máy, cánh cửa tự động bỗng nhiên mở ra, một người to cao lực lưỡng đột nhiên xuất hiện, đứng cạnh hắn còn có một đứa bé trai. Trên tay gã đàn ông kia là một khẩu shot gun tiêu chuẩn, mà nòng súng thì đang hướng về phía Sarah.

Sarah từng bị Terminator đuổi giết nên khắc sâu nỗi ám ảnh ấy. Hơn nữa bộ dáng tên này giống hệt gã trước kia!

Sarah run bắn ngã nhào trên mặt đất, ngay cả đứa bé bên cạnh cũng không nhìn thấy. Nàng điên cuồng chạy ngược lại sau. Còn trong tầm mắt Tom, góc rẽ không xa xuất hiện một gã cảnh sát đang từ từ tiếp cận… Theo cốt truyện thì đây đúng là gã T1000 rồi!

Tom đang định hiện thân song khi thấy cảnh tiếp theo lại không khỏi lạnh buốt tận cõi lòng. Theo sau gã cảnh sát kia còn hai tên như vậy nữa, hình dáng khuôn mặt giống nhau như đúc…

Mẹ kiếp, Ba cái T1000!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui