Vô Hạn Thự Quang

Gandalf nghe vậy liền dừng động tác lại, lão lấy ra chiếc tẩu trầm mặc hút một điếu, mãi lâu sau mới lên tiếng: “Chúng ta cần giúp đỡ, Thorin. Chỉ với mấy người chúng ta thì không thể thu hồi được vùng đất của Người Lùn. Thứ chúng ta phải đối mặt là gì, ngài biết mà, Thorin...”

Thorin vỗ bàn thật manh: “Nhưng làm sao ông biết được những người này đáng tin? Đất nước của tôi, trong ngọn núi đặt vương thành đó có lượng tài phú nhiều đến mức ngay cả tộc Tinh Linh cũng phải thèm thuồng! Sao ông biết những người này sẽ không nổi lòng tham? Vương quốc của tôi không thể...”

Gandalf cau mày nhấn mạnh: “Vẫn chưa thu hồi được vương quốc đâu, Thorin. Ngài không thể hành động theo cảm tính được. Đừng chưng tính khí quật cường của Người Lùn ra lúc này. Thực lực của kẻ địch quá mạnh. Nếu không đánh bại được nó thì số của cải kia vẫn chỉ là trăng trong nước mà thôi. Chưa dùng được cắc bạc nào mà đã hoài nghi người giúp đỡ rồi à. Ngài hiểu ý tôi chứ. Thu hồi tính kiêu ngạo vương tộc đó lại đi. Hiện tại, ít nhất là hiện tại Ngài cần lực lượng bên ngoài trợ giúp!”

Thorin trầm mặc di chuyển ánh mắt lên người đám Sở Hạo, song cũng không ngăn Gandalf nữa. Chỉ thấy lão phù thủy tiếp tục rút tấm bản đồ ra trải lên bàn.

“Rất xa về phía đông, qua nhiều ngọn núi cao sông dài, rừng rậm và hoang mạc, có một đỉnh núi lẻ loi duy nhất...” Gandalf vừa nói vừa chỉ bản đồ.

Bilbo tay cầm nến đứng sau lưng Gandalf, hắn nhìn vào bản đồ đọc lên chữ viết trên đó: “The Lonely Mountain.”

Những Ải Nhân bên cạnh lập tức xen vào: “Phải, Óin đã xem các điềm báo rồi, và các điềm báo nói rằng: Đã đến lúc... lũ quạ được thấy bay về ngọn núi như trong lời tiên đoán. Khi lũ chim xa xưa trở về Erebor, thời đại của con quái thú sẽ chấm dứt.”

Bilbo nghe vậy tò mò hỏi: “Con thú gì vậy?”

Một người lùn khác cũng đang hút thuốc lập tức đáp: “Đó là câu nói về Smaug hung tợn, tai họa lớn nhất và khủng khiếp nhất trong thời đại của chúng ta. Quái vật phun lửa biết bay. Răng sắc như lưỡi dao, vuốt bén như móc câu. Cực kỳ thèm muốn kim loại...”

Bilbo gật đầu: “Rồi, tôi biết con rồng thế nào mà.”

Một gã người lùn khác đứng lên hét lớn: “Tôi không sợ, tôi sẵn sàng đi. Nó sẽ được nếm mùi sắt của người lùn xộc lên lỗ hậu!”

Đám ải nhân xung quanh phấn khích hô hào. Người già nhất trong đó chợt nói: “Nhiệm vụ này có thêm một đạo quân hậu thuẫn còn khó nữa là chỉ mười ba người chúng ta, cũng chẳng phải mười ba người giỏi nhất hay khôn ngoan nhất. À, thêm cả số lính đánh thuê thì cũng chỉ hơn hai mươi. Tôi thật không biết chúng ta làm sao mới đánh bại được Ác Long này.”

Chung quanh lập tức huyên náo ồn ào. Một người lùn khác vỗ bàn: “Chúng ta tuy số lượng ít ỏi nhưng đều là chiến binh. Tất cả chúng ta, cho tới người cuối cùng.”. Người lùn ngồi cạnh mở miệng nối tiếp: “Và mọi người đừng quên rằng chúng ta có một phù thủy. Gandalf hẳn đã giết chết hàng trăm con rồng rồi!”

Gandalf giật mình vội vàng khua tay: “À không. Tôi không hẳn...”

Các Ải Nhân nhao nhao truy vấn Gandalf, hỏi xem số lượng Ác Long mà lão ta từng giết là bao nhiêu khiến Gandalf cứng họng không nói được lời nào, ngay cả khói thuốc cũng bị giữ chặt trong cổ họng không phun ra ngoài được. Đám người lùn xung quanh càng thêm huyên náo ầm ĩ truy vấn chuyện số Ác Long...

Tình hình càng lúc càng hỗn loạn khiến Thorin phải đậpp mạnh xuống bàn hét lớn: “TRẬT TỰ!”

Hắn đứng lên nhìn khắp mọi người quanh bàn: “Nếu chúng ta đã thấy các điềm báo, mọi người nghĩ những kẻ khác thì không ư? Những lời đồn đại bắt đầu lan truyền rồi. Rồng Smaug chưa từng xuất hiện trong 60 năm qua. Những con mắt khắp nơi đang dồn về ngọn núi phương Đông thăm dò, cân nhắc, đong đếm rủi ro. Số của cải khổng lồ của dân tộc ta đang nằm trơ trọi. Liệu ta sẽ ngồi yên trong khi những kẻ khác chiếm lấy những gì lẽ ra thuộc về chúng ta? Hay chúng ta sẽ chớp lấy thời cơ này để đoạt lại Erebor?!”

Ngay lập tức, tất cả người lùn đều phấn khởi hô hào, vỗ bàn đập ghế thể hiện tâm tình của mình. Nỗi sợ hãi với Ác Long lúc trước dường như đã tiêu tán vào vô hình.”

Lão ải nhân già nhất lại lần nữa lên tiếng: “Mọi người đừng quên cổng trước đã bị bịt kín, không cách nào vào được trong núi.”

Gandalf bỗng nhiên xen vào: “Điều đó, Balin à, không hoàn toàn đúng.” Vừa nói, trên tay Gandalf xuất hiện một chiếc chìa khóa, thoạt nhìn ánh lên màu ám kim, không phải thanh đồng cũng không phải vàng, quả thật chẳng ai rõ nó được tạo nên từ chất liệu gì.

Thorin tựa hồ nhận ra chiếc chìa khóa này, hắn nhìn chằm chằm vào nó trầm giọng hỏi: “Sao ông có được nó?”

Gandalf hít sâu một hơi: “Nó đã được trao lại cho tôi bởi cha ngài, Thrain. Để giữ gìn. Giờ nó là của ngài.”

Thorin như có điều suy nghĩ nhận lấy chiếc chìa khóa. Một người lùn lập tức lên tiếng: “Đã có chìa khóa... thì ắt phải có cửa!”

Gandalf gật đầu nhẹ chỉ vào bản đồ: “Những chữ rune này chỉ dẫn một lối đi bí mật dẫn tới khu Hạ Sảnh.”

Các Ải Nhân tựa hồ cũng rất hưng phấn, một kẻ trong đó chợt vỗ vai người ngồi cạnh: “Vậy là có một lối vào khác...”

Gandalf nhìn hắn một cái: “Nhưng dù tìm ra nó thì cánh cửa đó hoàn toàn vô hình khi đóng. Câu trả lời được ẩn giấu đâu đó trên tấm bản đồ này và tôi thì không đủ khả năng để tìm ra chúng, nhưng... có những người khác ở Middle-Earth có thể. Nhiệm vụ tôi mường tượng trong đầu đòi hỏi rất nhiều kỹ năng ẩn nấp và không ít sự quả cảm. Nhưng nếu thận trọng và khôn khéo, tôi tin rằng chúng ta sẽ làm được.

“Vậy nên mới cần một tên trộm.” Một người lùn lên tiếng.

Bilbo nghe mọi người bàn bạc đến nhập thần. Hắn tiếp lời: “Ừm, một tên trộm giỏi, cực kỳ lão luyện.”

Thorin thoáng trầm tư hỏi hắn: “Cậu có được vậy không?”

Bilbo bấy giờ mới hồi thần, hắn nhìn ngó xung quanh một chút, xác nhận Thorin đang hỏi mình, vội trả lời: “Tôi được thế nào cơ?”

Đám người xung quanh cười vang. Một kẻ trong đó hô: “Cậu ta nói cậu ta rất lão luyện!” Lời ấy lại dẫn tới càng nhiều tiếng cười hơn.

Bilbo vội phân trần: “Tôi? Không. Không. T... Tôi không phải trộm. Tôi chưa từng đánh cắp thứ gì trong đời.”

“E là tôi phải đồng ý với cậu Baggins.” Lão Ải Nhân già kia lại lên tiếng. “Cậu ta chẳng có vẻ gì của một tên trộm.

Gã Ải Nhân cường tráng nhất tiếp lời: “Phải, chốn hoang dã không dành cho người hiền lành, không thể chiến đấu hay tự vệ.”

Bilbo bị nói như thế cũng có chút lúng túng, chẳng qua hắn quả thật không thể phản bác, chỉ đành nhún vai tỏ vẻ đồng ý. Đám Ải Nhân còn lại bắt đầu ồn ào cười nhạo Bilbo, lời nói càng lúc càng quá đáng. Ba cô gái vừa mới gia nhập Bắc Băng châu đội mấy lần định lên tiếng nói giúp Bilbo song lại sợ Sở Hạo tức giận, đành ngồi yên tại chỗ lo lắng suông. Đúng lúc này, gandalf bật dậy đứng lên.

“Đủ rồi!”

Khí thế khổng lồ tỏa ra từ người Gandalf, ngưng mà không tán. Nó đè nặng lên tất cả mọi người trong phòng khiến thanh âm bàn luận trong phòng ngừng lại. Thậm chí đám thành viên Bắc Băng châu đội cũng bị cỗ khí thế đó dọa sợ. Người duy nhất không chịu ảnh hưởng có lẽ chỉ mình Niệm Tịch Không. Nàng ta vẫn điềm nhiên như không làm việc của mình, ăn trái cây.

“Nếu tôi đã nói Bilbo Baggins là một tên trộm, thì sẽ là như vậy.”

Khí thế kia tới nhanh mà đi cũng nhanh. Ngay lúc nó hoàn toàn biến mất vô tung, Gandalf lại quay về với dáng vẻ một lão già khọm khẹm bình thường. Dường như tất cả những gì vừa xảy ra vừa rồi chỉ là ảo giác.

“Người Hobbit có những bước chân rất nhẹ. Thực tế là nếu muốn, họ có thể lẻn qua mà hầu như không ai phát hiện. Và bởi lão Rồng vốn đã quen với mùi của Người Lùn, mùi của một Hobbit sẽ hoàn toàn xa lạ với hắn. Điều này sẽ cho chúng ta lợi thế lớn.”

Gandalf từ từ ngồi xuống nói với Thorin một cách nghiêm túc: “Ngài đã nhờ tôi tìm thành viên cho đoàn, và tôi chọn cậu Baggins. Cậu ấy ẩn giấu nhiều tiềm năng hơn là vẻ bề ngoài, và còn có thể đóng góp nhiều hơn sự tưởng tượng của bất kỳ ai trong các ông, bao gồm chính bản thân cậu ta. Ngài phải tin tôi việc này.”

Thorin nhìn sâu vào mắt Gandalf, hồi lâu mới lên tiếng: “Được rồi, chúng ta sẽ theo ông. Đưa cậu ta bản hợp đồng. Cả những lính đánh thuê này nữa, cũng đưa họ một phần.”

Lão Ải Nhân già liền rút từ trong ngực ra hai bản hợp đồng được làm bằng da dê, bên trên viết chữ cổ. Một bản đưa cho Bilbo Baggins, bản còn lại đưa cho Sở Hạo.

Sở Hạo nhận lấy hợp đồng mà sững sờ. Còn chưa kịp nhìn kỹ thì gã luật sư Connaught Han đã sán lại: “Đội trưởng, cần tôi giúp không? Mấy thứ như hợp đồng hay giao kèo là nghề của tôi mà.”

Ánh mắt Sở Hạo phức tạp, đưa bản hợp đồng cho Connaught Han, song lại thấy biểu lộ của gã kia vẫn bình thường thì lập tức hiểu, chỉ có đội trưởng mới nghe được tiếng của Chủ Thần.

“Hợp đồng (phụ), có thể giúp tiểu đội Luân Hồi kết minh với người trong thế giới phim. Những gì ghi trên hợp đồng không thể bị vi phạm. Người vi phạm sẽ bị Chủ Thần (ý thức của vị diện) delete.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui