Vô Hạn Thự Quang

Dịch giả: Hippopotamus

Theo phân phó của Sở Hạo, Niệm Tịch Không và Tom đã tiếp cận với căn cứ thử nghiệm tên lửa hạt nhân. Ở bên trong đó đã có sự đề phòng bởi vì dù nơi này đã nằm bên ngoài phạm vi sương mù bao phủ nhưng khoảng cách từ đó đến đây không quá xa. Ngoài binh lính đi tuần thì các loại vũ khí đã được sắp xếp vào đúng vị trí, chó nghiệp vụ cũng được thả ra. Với đủ loại bố trí như vậy thì có bị một sư đoàn vây công cũng không thể đánh hạ căn cứ trong thời gian ngắn.

Niệm Tịch Không rất bình tĩnh, nàng yên lặng nhìn thời gian trên đồng hồ đồng thời trong đầu nhớ lại những lời Sở Hạo nói với hai người trước khi xuất phát.

"Sau khi các ngươi tới đó đừng hành động thiếu suy nghĩ. Trước tiên hãy chú ý thời gian, tính từ khi các ngươi rời đi tổng cộng là hai giờ đồng hồ. Tiếp đó hai người bắt đầu chiến đấu cùng đột nhập, ngươi tấn công phía ngoài còn Tom lẻn vào bên trong. Yêu cầu của ta rất đơn giản, các ngươi không cần tạo ra uy hiếp cho toàn bộ căn cứ nhưng Tom nhất định phải lắp được con chip này vào máy tính trung tâm. Hoàn thành xong việc này các ngươi có thể tự mình rút lui."

Kỷ thực yêu cầu của Sở Hạo chỉ có một điểm khó khăn duy nhất là làm thế nào Tom đột nhập vào phòng máy tính trung tâm. Thứ nhất là chỗ đó chắn chắn sẽ bị canh phòng nghiêm ngặt, cho dù Tom có thể lẻn vào thuận lợi nhưng hắn lại không phải là thành viên chuyên chiến đấu. Thứ hai là kỹ năng của Tom chỉ mạnh mẽ khi hành động hoàn toàn bí mật. Một khi bắt buộc phải lộ mặt chẳng hạn như lúc hắn đưa con chip vào máy tính trung tâm thì một mình Tom không thể hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Tuy nhiên nếu có Niệm Tịch Không đi cùng thì lại khác, phương thức chiến đấu của tu chân giả hoàn toàn khác so với khoa học công nghệ của thế giới này. Dựa vào chiến pháp khác biệt giữa hai bên khiến cho Sở Hạo có thể thực hiện một trong số những kế hoạch của mình, tuy nhiên có thể tạm thời bỏ qua vấn đề này. Niệm Tịch Không tấn công có thể thu hút đại đa số hỏa lực của toàn bộ căn cứ cũng như làm giảm sự chú ý của binh lính canh gác. Tất cả những điều này tạo ra cơ hội cho Tom lẻn vào bên trong, đây là nguyên nhân tại sao Sở Hạo phái hai người đi thực hiện nhiệm vụ lần này.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Tom nhỏ giọng nói: "Niệm đại tỷ..."

Ngay lập tức Niệm Tịch Không liếc mắt nhìn sang phía hắn, Tom vội vàng lắc đầu rồi nói nhanh: "Niệm a di, không, Niệm bà bà... Niệm tỷ tỷ!"

Cuối cùng thì Niệm Tịch Không cũng thu hồi ánh mắt càng lúc càng lạnh như băng của mình. Tom cũng vội lau mồ hôi trên đầu rồi lên tiếng:

"Niệm tỷ tỷ, ta muốn hỏi một chút, lát nữa ta một thân một mình đi vào trong đó sao?"

Niệm Tịch Không yên lặng gật đầu, Tom lại chần chừ cân nhắc một lúc rồi nói: "Niệm tỷ tỷ...Một mình ta có ổn không? Cho dù có ngươi thu hút hỏa lực, nhưng nơi trọng yếu như vậy chắc chắn sẽ duy trì ít nhất vài người mạnh mẽ bảo vệ a? Một mình ta lẻn vào, cho dù lợi dụng kỹ năng thì ta chỉ có thể đối phó với một hai người, nhiều nhất là ba bốn người, ta biết làm thế nào với những người còn lại?"

Niệm Tịch Không không để ý đến hắn mà chỉ nhìn đồng hồ của mình để tính toán thời gian. Tom lo lắng lại hỏi tiếp một lần nữa nhưng Niệm Tịch Không vẫn không để ý. Đến khi câu hỏi được lặp lại lần thứ ba thì Niệm Tịch Không nhìn thẳng vào Tom đến lúc hắn cảm thấy mồ hôi lạnh nhỏ giọt mới chậm rãi hỏi: "Tom, ngươi là ai?"

Tom sửng sốt một lúc rồi trả lời: "Trong thế giới hiện thực ta là một trạch nam, không có gia thế, không có thiên phú, ta chính là..."

"Ta không hỏi ngươi trước kia mà là hiện tại" Niệm Tịch Không sửa lại câu hỏi.

Ngay lập tức Tom trả lời: "Ta là...một thành viên của Bắc Băng Châu đội."

"Xem ra bản thân ngươi đã hiểu a." Niệm Tịch Không thu hồi ánh mắt rồi tiếp tục nhìn giờ trên đồng hồ.

Sắc mặt Tom biến đổi liên tục từ xanh sang trắng rồi lại từ trắng sang xanh. Cuối cùng dường như hắn vứt bỏ được gánh nặng tâm lý, nặng nề thở một hơi rồi nói: "Ân, thật sự đã hiểu rõ... Ta đã không còn là một trạch nam phế vật trong thế giới thực tế nữa. Hiện tại ta là một thành viên của Bắc Băng Châu đội, là thành viên của một tiểu đội luân hồi...Ta đã rõ ràng, Niệm tỷ tỷ cứ yên tâm! Ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Niệm Tịch Không cũng không để ý đến Tom mà chuyển ánh mắt nhìn về phía căn cứ.

Cùng lúc đó, Sở Hạo và Trương Hằng đang bị một đám quái vật hình nhện và bọ ngựa đuổi theo trên đường trở về khách sạn lúc trước. Trương Hằng vừa chạy vừa hỏi: "Tính toán thời gian thì đã đến lúc Niệm Tịch Không và Tom tấn công căn cứ rồi nhỉ?"

"....Ngươi còn mặt mũi để nói những lời này?" Sở Hạo tức giận nói.

Trương Hằng lúng túng cười trừ rồi đổi đề tài nói: "Nếu bọn họ chiến đấu theo phương án của ngươi thì tất nhiên không cần lo lắng cho Niệm Tịch Không. Nàng ấy là nữ anh hùng a, ha ha ha ha..."

Sở Hạo cáu kỉnh liếc nhìn Trương Hằng rồi mới lên tiếng: "Ngươi cẩn thận họa từ miệng mà ra đó, nói thật là ta vẫn lo lắng có một ngày thân thể ngươi bị hơn mười thanh kiếm đâm thủng hoặc do phía dưới bị cắt phải chạy tới chỗ Chủ thần chữa trị thì... ngươi tự lo cho bản thân mình đi."

Lập tức Trương Hằng cảm thấy phía dưới mát lạnh, hắn vội vàng cười ha ha rồi nói: "Niệm Tịch Không thì không có vấn đề gì, nói thật là ta cảm thấy lo lắng cho Tom hơn. Hắn phải đột nhập vào khu vực máy tính trung tâm của căn cứ, binh lính canh gác ở đó chắc chắn phải có thực lực nhất định, một mình hắn phải đối mặt với tất cả... liệu có ổn không?"

Sở Hạo trầm mặc một lúc rồi nói: "Ngươi có biết cổ võ không? Không phải loại dùng để biểu diễn mà là cổ võ chân chính dùng để giết người, chắc hẳn ngươi cũng nghe nói tới hả?"

Trương Hằng quả quyết gật đầu nói: "Trong giới sát thủ có rất nhiều cao thủ cổ võ nên đương nhiên là ta biết chứ, nhưng ngươi hỏi vấn đề này làm gì? Chẳng lẽ ngươi dạy Tom một loại cổ võ rất lợi hại? Ngươi quá đáng rồi! Tại sao ngươi không dạy cho ta chứ? Bộ dạng cao thủ cổ võ đơn giản là cool nhất a!"

"...Ngươi muốn ăn đòn hả?" Sở Hạo lắc đầu rồi tiếp tục nói: "Trong giới cổ võ có một câu đại loại là nếu như phân chia mức độ thực lực ra làm ba cấp, mỗi cấp chia làm bốn tầng thì chênh lệch thực lực giữa mỗi cấp độ là rất lớn. Nếu hai bên đối chiến mà thực lực chênh lệch nhau đến năm tầng thì bên mạnh hơn một người cũng có thể đánh với hai, ba người là chuyện bình thường. Còn nếu thực lực song phương chênh lệch hai cấp thì một người có thể đánh với một đám người là việc quá dễ dàng. Thực lực không phải ngươi là một, ta là hai nên ta chỉ có thể đánh với hai người như ngươi là tối đa, không thể nói đơn giản như thế được! Giải thích vấn đề này thật phiền toái, ngươi có hiểu được gì không?"

Trương Hằng thoáng suy tư một chút rồi gật đầu nói: "Ta hiểu rồi, bản thân ta cũng trải qua chuyện như vậy. Đừng nói thực lực chênh lệch nhau về cấp độ, ví dụ như thực lực của ta chỉ cao hơn một tầng so với ngươi thì ngươi có đánh cũng là đi chịu chết. Trừ khi ngươi có thể lợi dụng các phương diện như: địa hình, tâm lý cùng với tất cả các tình huống có thể thay đổi chiến cuộc... Kể cả ngươi có làm được như vậy thì cũng là đánh bạc mà thôi, nếu đối phương không bị các yếu tố đó ảnh hưởng như ngươi dự tính thì hoàn toàn có thể giết chết ngươi. Còn nếu thực lực chênh lệch đến ba tầng thì e rằng ngươi còn không thể lợi dụng các yếu tố bên ngoài, trừ khi đối phương chủ quan quá mức nếu không ngươi chắc chắn phải chết."

Sở Hạo tiếp tục nói: "Đúng vậy, chênh lệch về thực lực không thể giống như làm phép tính một cộng một bằng hai, ta nói một cách đơn giản...Khi ở cùng một chỗ thì chúng ta hay thậm chí là bản thân Tom không để ý rằng thực lực của Tom đã lớn mạnh hơn nhiều so với dũng khí của hắn. Nhờ trải qua nhiều tình huống sinh tử thế nên lúc bình thường tuy hắn là một trạch nam nhút nhát, nhưng sự thật là thực lực của hắn đã không còn cùng cấp với đám binh lính thủ vệ bình thường trong khu vực máy tính trung tâm. Ngoài ra thì chiến lực của Niệm Tịch Không cũng vượt qua một cấp độ lớn so với một ngàn thậm chí mấy ngàn người được trang bị vũ khí hiện đại ở bên ngoài căn cứ rồi."

"Không biết từ lúc nào Bắc Băng Châu đội đã trở nên mạnh mẽ, tuy vẫn kém hơn so với những tiểu đội luân hồi đỉnh cấp nhưng với trình độ của xã hội thế tục thì không thể nghiền ép được chúng ta như lúc đầu nữa."

"Chẳng hạn như nếu trở lại thế giới trong phim Daybreakers, chỉ cần không bị các tập đoàn quân vây quét hoặc tránh được việc bị tấn công bằng vũ khí hạt nhân...chúng ta đã có thể nghiền ép thế giới đó!"

Cùng lúc đó, Tom đã bắt đầu lẻn vào bên trong căn cứ, còn Niệm Tịch Không khẽ vẫy tay triệu hồi thanh tiểu kiếm màu đen lơ lửng trên tay. Sau khi nàng trấn áp được Linh khí phản phệ trong cơ thể, thời điểm hiện tại vừa vặn chính là lúc Linh khí bộc phát. Có thể nói là Niệm Tịch Không hoàn toàn có thể biến Linh khí thành lợi khí để tấn công căn cứ. Bằng cách sử dụng trực tiếp Linh khí như vậy nàng có thể giảm bớt gánh nặng trong cơ thể...

" Thực lực cao hơn một cấp độ..."

Theo hắc quang lóe lên, thanh tiểu kiếm trên tay Niệm Tịch Không đã biến thành một thanh trường kiếm đen kịt rồi nàng trực tiếp bay lên không trung. Những binh lính phía dưới nhìn thấy cảnh này còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì Niệm Tịch Không đã mạnh mẽ chém xuống một kiếm. Trong chốc lát, một cỗ xe tăng chiến đấu cách đó không xa trực tiếp chia làm hai đoạn. Đồng thời mặt đất ở giữa hai nửa chiếc xe tăng xuất hiện một đường rãnh sâu gần nửa mét, bề rộng khoảng hai ba mét, từ chỗ đó kéo dài tới mấy chục thước về phía sau.

Ngay sau đó, tiếng còi báo động vang lên chói tai khắp toàn bộ căn cứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui