Vô Hạn Thự Quang

Dịch giả: Phan Ngọc

Thời điểm con cự thú biết bay kia xuất hiện, không chỉ toàn quân đội khiếp đảm mà đến cả mấy người Sở Hạo cũng sợ đến ngây người.

Bởi vì.... đây mới chính là sát khí chân chính a!

Con cự thú này, rõ ràng xét về mọi mặt đều hơn hẳn hai con cự thú kia. Đây là con cự thú biết bay, ưu thế quá lớn đi. Xét về lực cơ động, khả năng né tránh, hay thậm chí là công kích trực tiếp đều cực kỳ khủng bố. Nói đơn giản, nếu con cự thú này còn tồn tại thì coi như chiến lược bom Hydro là vô dụng, bởi vì con cự thú kia có thể dễ dàng công kích từ trên không phá hủy tất cả. Thực sự con cự thú - con quái điểu này đã trực tiếp thay đổi thế cờ rồi!

Lúc nhìn thấy con quái điểu kia, trong lòng Sở Hạo đã thầm thấy không ổn rồi. Hắn biết rằng nếu mà không thể xử lý được con quái điểu này thì hành động lần này chắc chắn thất bại. Vì thế nên hắn bỏ qua luôn con cự thú xúc tu dưới chân, trực tiếp ra lệnh cho TIER: "Con cự thú xúc tu này giao cho ngươi. Không cần cố gắng chiến đấu hết sức mình, chỉ cần kiềm chế được nó là được! Giao ngươi, TIER!"

Giờ phút này TIER đang ở dạng Tekkaman, mắt lóe lên một cái, ngay tức khắc nhận lệnh: "Nhiệm vụ chấp thuận, bắt đầu tiến hành!"

Sở Hạo khẽ gật đầu, không nói nhiều, ngay lập tức hít một hơi thật sâu, nhảy lên trên không rồi sử dụng kỹ năng của hắn.

"Lưới ma pháp hẹp."

Cái dạng này trái ngược với lưới ma pháp diện rộng. Không phải là dựng trận pháp ra giữa không trung mà sử dụng một lúc nhiều ma pháp công kích, mà là chỉ tập trung sử dụng một ma pháp duy nhất, lấy văn tự ký hiệu của ma pháp này làm hạch tâm rồi tiến hành tối ưu hóa lên, từ đó khiến một ma pháp đơn giản cũng có thể trở nên cực kỳ hiệu quả.

Lưới ma pháp rộng và hẹp đều là hai kỹ năng mà Sở Hạo tự sáng tạo ra. Ma pháp mà hắn đang sử dung chính là Mage hand, cũng chính là ma pháp mà hắn thuần thục nhất, đồng thời là ma pháp mà hắn sử dụng nhiều nhất với lưới ma pháp hẹp.

Ngay lập tức Sở Hạo nhảy thẳng lên trời, đồng thời gọi lớn Beatrice thông qua tâm linh tỏa liên: "Beatrice! Đón ta! Trương Hằng! TIER! Chịu trách nhiệm bảo vệ bọn ta, không để bất cứ xúc tu nào đánh trúng bọn ta!"

Vừa nói, hắn vừa ngưng tụ sức mạnh của Mage hand lại, nâng bản thân lên, sau đó lao thẳng về phía Beatrice.

Mà Beatrice thì có chút sững sờ, nhưng cũng không có chậm trễ, mãnh liệt cắn răng rồi mặc kệ đám xúc tu, lao xuống đón lấy Sở Hạo.

Đây rõ ràng là cơ hội tốt a. Tuy nói là Hồng hoang vạn thú trận đang khống chế tất cả quái thú, nhưng cũng chỉ hoàn toàn quyết định được hành động của đám quái thú bình thường mà thôi. Còn nói về con cự thú xúc tu này, khống chế cũng chỉ là khống chế được một vài hành động cơ bản, chứ không thể khống chế cụ thể được quá trình tấn công như thế nào, ăn uống ra làm sao. Vì vậy lúc mà Sở Hạo nhảy lên trên cao, hàng chục xúc tu liên tiếp đánh tới, co bản coi Sở Hạo như một con côn trùng mà đánh nát đi.

Nhưng khi những xúc tu này đánh tới, TIER đã kịp thời xông ra, thanh trường mâu trong tay TIER điên cuồng đâm vào những xúc tu kia. Bởi vì bản chất hắn cũng chỉ là người máy, dù cơ thể có đang ở trong trạng thái Tekkaman, nhưng con Chip trung tâm chỉ đạo vẫn là của robot, vì vậy trong hành động không hề có chút gì do dự hay tâm lý cả. Nên đánh vào đâu, tốc độ, góc đánh,... đều được hắn tính toán chuẩn xác nhất, vì vậy, trong chớp mắt thân thể hắn dường như hóa thành tia chớp lao tới, xoẹt xoẹt vài cái rồi chém rụng hơn phân nửa số xúc tu, số xúc tu còn lại thì cũng bị Trương Hằng công kích, vì vậy về mặt cơ bản Sở Hạo cực kỳ an toàn.

Nhân lúc này, Sở Hạo đã lao tới gần Beatrice, mà tốc độ cây chổi của Beatrice cũng cực kỳ nhanh, vỏn vẹn chỉ 10s Beatrice đã đón được Sở Hạo. Sở Hạo nhanh chóng ngồi sau lưng Beatrice, nói: "Ta không muốn dây dưa với con cự thú xúc tu này nữa, hãy đưa ta tới thẳng chỗ con quái điểu kia. Đây chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta! Mục tiêu ưu tiên của con cự thú này sẽ là lực lượng không quân kia, sau đó sẽ đến việc phá hủy bom Hydro. Vì thế đây là cơ hội cuối cùng của ta! Nhân lúc con quái điểu bận tấn công mấy phi cơ chiến đấu kia thì giết chết nó! Ta cần ngươi giúp ta! Beatrice!"

"Được!"

Beatrice nói luôn mà không cần nghĩ ngợi. Song sau đấy nàng có thoáng chần chừ, mới hỏi lại: "Nhưng mà ta giúp ngươi như thế nào? Ngoài bay ra thì ta cũng chỉ biết có một bùa chú Nguyền rủa mà thôi a..."

"Thế là đủ lắm rồi!"

Sở Hạo lập tức nói: "Cứ dẫn ta tới gần đầu của con quái điểu kia. Thứ nhất là vì nó có thể tích lớn, vậy nên tốc độ bay cũng sẽ không quá nhanh, ngươi hoàn toàn có thể bắt kịp nó. Còn thứ hai, ngay lúc ta ra hiệu, ngươi hãy lập tức phát động Nguyền rủa. Ta muốn sử dụng Nguyền rủa giết nó! Bây giờ ngươi hãy cho ta biết cụ thể về bùa chú này hơn đi... thời gian niệm, cường độ của đối phương và bản thân tác động ra sao tới thời gian niệm chú không? Mà có đúng là Nguyền rủa sẽ làm suy yếu mọi chỉ số phòng ngự, tố chất thân thể đi 20% hay không?"

Beatrice lập tức trả lời: "Đúng thế, đúng là như thế. Nhưng mà cũng đòi hỏi cần phải có vật gì đó từ cơ thể của đối phương, chỉ cần một sợi lông cũng được. Hơn nữa để Nguyền rủa, ta cần ít nhất 60s tức là một phút bất động, trong lúc này thì ta cực kỳ nguy hiểm, cùng lắm với năng lực bay của chiếc chổi chỉ có thể giúp ta an toàn hơn một chút thôi."

Sở Hạo gật đầu khẳng định: "Ngươi không thể di chuyển, nhưng ta mang ngươi đi thì được đúng không? Được, trong 1 phút ngươi niệm chú thì ta sẽ bảo đảm an toàn cho ngươi. Giờ... ngươi chỉ cần thật sự tin ta là được! Ta có thể sẽ chết, nhưng ngươi chắc chắn sẽ không chết!"

Beatrice nghiêng đầu nhìn hắn. Hiện giờ bộ dạng Sở Hạo chính là bộ dạng của một nam nhân trưởng thành cỡ bốn năm mươi tuổi. Không biết sao mà hai má nàng chợt ửng hồng, sau đó khẽ gật đầu đồng ý. Mà lúc này đây thì Sở Hạo cũng không có để ý lắm, chỉ tập trung vào con quái điểu đằng xa.

Cùng thời điểm, con quái điểu đang lao đến hạm đội không quân với tốc độ nhanh nhất. Trong khi cách đó tầm hơn trăm mét, trong tích tắc, nhìn vào chỉ thấy từ cơ thể con quái điểu tỏa ra nhiệt lượng đến kinh người, đúng hơn là cơ thể nó được bao phủ bởi nham thạch nóng chảy, nóng tới mức xung quanh cơ thể con quái điểu tạo thành đoàn không gian vặn vẹo hình tròn.

Phần lớn tên lửa đạn đạo đều không thể nào tiếp xúc nổi đoàn nham thạch này, chỉ cần tiếp cận đoàn không gian vặn vẹo bên ngoài là đã nổ tung, thậm chí nổ tung còn không kịp mà bị ngọn lửa nuốt hết. Mà mỗi lần nham thạch nuốt lấy tên lửa thì cơ thể con quái điểu cũng không có lấy một tổn thương mà làn da của nó chỉ hơi tối màu chút rồi lại bình thường.

Đang hăng hái đuổi theo, ấy thế mà khi Sở Hạo cùng Beatrice tiếp cận bán kính ngàn mét thì đã cảm thấy nhiệt lượng khổng lồ kéo tới. Hai người đều có cảm giác như lông tóc đã cháy đến quăn tít rồi. Theo bản năng thì Beatrice ngừng lại luôn, mà Sở Hạo cũng đang tỏ ra hoảng sợ, hai người nhìn nhau trong thoáng chốc, nhất thời cả hai lâm vào trầm mặc.

"Không được! Rõ ràng là không thể tiếp cận được! Rõ ràng con cự thú này với hai con cự thú lúc nãy khác hẳn nhau mà! Con cự thú này còn có thể vận dụng được cả năng lượng nguyên tố! Chết tiệt! Đây còn là sinh vật không vậy!?"

Sở Hạo gần như nghiến răng mà nói, mắt hắn chớp liên tục, mấy giây sau mới nói tiếp: "Hiện tại thì cứ dừng ở đây đợi động tĩnh đã... Chúng ta phải chờ... chờ đến khi nó tiêu hao thật nhiều năng lượng.. Sau đó chúng ta mới xông lên.. Trước mắt cứ án binh bất động đã."

Beatrice mở miệng ra nhưng lại không nói gì cả, chỉ nhìn Sở Hạo, sau đó chăm chăm nhìn vào con quái điểu đằng xa đang chiến đấu với hạm đội máy bay chiến đấu...

Lúc này ở phía dưới sườn núi, mấy người bên trong trận thức đều cười lạnh. Thanh niên híp pi nói: "Chúng ta thật là may mắn đi a. Không ngờ lần này xuất hiện cả sinh vật cấp Đinh. Cái con quái điểu khổng lồ kia rõ ràng là sinh vật có huyết mạch của Chu tước, cho dù chỉ có chút chút nhưng cũng phải gọi là hiếm thấy. Nếu mà chúng ta có thể kích thích linh trí của nó, thậm chí khiến nó trở về với huyết mạch thì không chừng ngay cả Thánh nhân cũng phải xúc động a. Đây chính là sức mạnh trọng yếu trong quân đoàn Thánh nhân rồi! Phát tài thật rồi, chúng ta chỉ cần có được con quái điểu này thì cũng coi như ăn ngon mặc sướng cả đời rồi."

Những người còn lại tuy không nói gì, nhưng rõ ràng nét mặt bọn họ đang bán rẻ bọn họ a. Rất hiển nhiên, bọn họ cũng đều đang suy nghĩ giống như thanh niên híp pi kia.

Duy chỉ có thanh niên điềm tĩnh, đôi lông mày của hắn lại hơi nhíu lại....

May mắn sao? Đúng là may mắn đấy, một con quái điểu khổng lồ, có trong mình huyết mạch Chu tước hiếm có, có khả năng vận dụng năng lương nguyên tố, nhưng mà...

Hiện tại bọn hắn... đã hiến tế đi đến tám phần số mệnh rồi.... May mắn.... liệu còn mỉm cười với họ được nữa sao?

Không biết vì lý do gì, trong nội tâm thanh niên điềm tĩnh kia lại có dự cảm không lành. Đây là lần đầu tiên mà hắn cảm thấy việc hắn làm, hiến tế số mệnh, triệu hồi được thánh thú... lại không phải là lựa chọn tốt đẹp gì cả...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui