Vô Hạn Thự Quang

Trương Hằng phát hiện, muốn giữ cho cánh cửa lớn của Con Đường Hồi Tưởng không bị đóng lại, biện pháp duy nhất là lập tức cung cấp năng lượng cho nó, thay vì nói rằng hắn liên tục sống lại để chống đỡ cánh cửa lớn này, chi bằng nói là cửa lớn này nhờ vào việc không ngừng giết chết hắn để hút lấy năng lượng từ sinh mệnh của hắn, mà năng lượng này lại do mặt nạ màu xanh lục bằng gỗ sồi gián tiếp cung cấp, nhờ vậy mới có thể chống đỡ giúp cho cửa lớn không đóng lại.

Mà hắn có thể nhìn thấy được trong Con Đường Hồi Tưởng, những gì Sở Hạo thật sự đã từng trải qua, nhìn thấy tất cả, những hình ảnh kia dường như không phải được nhìn thấy từ mắt thường, mà một mạch xuyên thấu qua tinh thần trực tiếp truyền vào trong đầu hắn, hắn thấy được Sở Hạo sinh ra, hắn thấy được quá khứ của Sở Hạo, thấy được cảnh chị em bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, thấy được cặp vợ chồng già đối đãi với hắn như con ruột, thấy được những người lương thiện vô tội trong thị trấn nhỏ, thấy được tổ chức C đuổi giết hắn và chị của hắn như thế nào, hắn đã sống sót qua thời thơ ấu như thế nào, đã tìm được những người bạn chung chí hướng như thế nào, những người bạn đó lại hy sinh như thế nào... và tâm tư của hắn.

Từng bước từng bước như vậy mà trưởng thành, từng bước từng bước trở nên mạnh mẽ, từng bước từng bước cùng với các anh chị em còn lại sáng lập ra tổ chức Kẻ Phản Nghịch, từng bước từng bước trở nên lặng lẽ ít nói, một mặt chỉ biểu lộ ra sự kiên cường, dường như hắn vô tình máu lạnh...

Trương Hằng yên lặng, vẫn yên lặng nhìn hết tất cả chuyện này, cho đến lúc phát sinh ra chuyện thay đổi lớn nhất kia, đó là sau một năm tổ chức Kẻ Phản Nghịch được thành lập, nơi nào đó trên địa cầu bạo phát memes(*), memes đó tên là "cái nấm", rất khó có thể hình dung, rất khó hiểu, thậm chí không còn cách nào để tin tưởng và tưởng tượng memes, một khi bạo phát hoàn toàn, một khi đoàn người giải trừ trở nên nhiều, cả thế giới, nhân loại, tất cả sinh vật, thậm chí địa cầu đều sẽ hóa thành hư vô.

Đó là một cuộc đánh bạc, dùng tính mạng của hắn, dùng tính mạng các đồng bạn của hắn, dùng tính mạng của chị hắn, dùng sự tồn tại của toàn bộ thế giới nhân loại làm vật đặt cược để tiến hành một cuộc đánh bạc, vốn nên đã phải thua một cuộc đánh bạc, nhưng tin tưởng duyên cớ của Con Đường Hồi Tưởng, vì vậy hiện tại hắn âm thầm tiến vào cái thế giới kia, tham gia vào cuộc đánh bạc này, sau đó...

Đây chính là tất cả những gì Trương Hằng đang nhìn thấy lúc này, hắn nhìn thấy Sở Hạo đã triệu tập đủ linh hồn của nhóm bạn, đây đã là đoạn cuối cùng để trở về cửa vào của Con Đường Hồi Tưởng, ở trước mặt Sở Hạo phô bày ra hai con đường, một con đường giống như những gì đã xảy ra trong dòng thời gian nguyên bản, bí mật giúp đỡ mình ở thời điểm đó, cuối cùng phong ấn memes, giết chết tất cả thành viên ngăn trở của tổ chức C.

Nhưng một con đường khác... Hắn có thể cứu người chị của hắn, người thân của hắn, vẫn luôn bảo vệ hắn, sưởi ấm hắn, giống như kiểu mẫu của một người mẹ, sự mềm mại lớn nhất trong lòng hắn, điều cấm kỵ lớn nhất trong nội tâm hắn, hắn... có thể cứu cô ấy.

Vào giờ khắc này, thậm chí ngay cả Ares liên tục đánh Trương Hằng cũng đã dừng tay lại, hắn và Trương Hằng đều tập trung tinh thần xem sự lựa chọn của Sở Hạo, nhìn người này đang khóc thầm, hèn mọn, sự lựa chọn của phàm nhân với nội tâm hèn yếu.

"Cứu cô ta đi! Cứu tâm tư của chính mình đi! Đội trưởng ngu ngốc, trên thế giới này thiếu ai cũng có thể chuyển động, thế nhưng không có cô ta, lại một lần nữa mất đi cô ta, hơn nữa còn do chính tay anh an táng cho cô ấy, anh vẫn có thể không sa ngã sao? Không nên đi quản đại nghĩa này, không nên lại đi quản bất cứ chuyện gì, không nên đi quản thế giới này sẽ như thế nào, tôi chống đỡ cánh cửa lớn này, tôi nhất định... có thể chống đỡ đến khi anh trở về, cho nên, đi cứu lấy cô ta đi!"

Trương Hằng liều lĩnh lớn tiếng gầm thét lên, hắn đã trừng mắt nhìn tất cả rạn nứt, trong thống khổ vô biên của thân thể liên tục bị đánh nát, dùng hơi sức mạnh mẽ nhất thét gào lên lời nói này, hắn muốn truyền lại nội tâm của hắn cho Sở Hạo, trong cơn mê sảng, trong cơn mê sảng...

Ở nơi xa xôi đó, không biết bao nhiêu năm tháng của vô số tỉ tỉ triệu triệu năm trước, nơi đó thiên địa sơ khai, thời kì hỗn độn chưa phân chia theo năm tháng, trong cơn mê sảng, hắn đã không phải là Trương Hằng, trong cơn mê sảng, hắn cảm thấy hắn sinh ra là vì thế giới này, nhưng bởi vì sinh ra muộn mà đã không hấp thu đầy đủ chất dinh dưỡng, cho nên lộ ra là một sinh linh bẩm sinh vô cùng nhỏ yếu, trong cơn mê sảng, hắn bị trọng thương trong một trận chiến đấu săn mồi, sau đó hai ngày sau được cấp cứu bởi một "thức ăn" rác rưởi nhỏ yếu...

Trong cơn mê sảng, ký ức mơ hồ cứ nảy ra trong đầu, hắn đã không thể phân biệt rõ cái nào là hiện thực, cái nào là ký ức, cái nào là huyễn tưởng, chỉ dùng tiếng thét lớn nhất la hét ra câu nói của nội tâm đã chôn giấu trong vô số năm.

"Tốt! Sống vì chính ngươi đi! Ngươi không nên lại vì bảo vệ người khác mà hi sinh mình đâu!"

"Thời kì hỗn độn kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu như vậy, tàn khốc như vậy, tăm tối, đã không còn là thế giới của ngươi... Ta muốn hủy diệt thế giới này!"

Trong hình tượng Con Đường Hồi Tưởng, Sở Hạo vốn dĩ lúc trước đã khóc nức nở dường như đã đưa ra quyết định, hắn chợt chạy vào trong phạm vi memes đang bạo phát, dùng sức mạnh mãnh liệt nhất của mình cũng đã tiến đến điểm cốt lõi nhất, sau đó ôm lấy cái đó rồi nhắm mắt chờ chết, vẻ mặt nữ tử vẫn mỉm cười, vào giờ khắc này, thế giới tuyến... dòng thời gian... chuỗi nhân quả... đã thay đổi rồi!

"Ha ha ha ha! Quả nhiên là như vậy, một dáng vẻ oai phong lẫm liệt, đến cuối cùng không phải cũng là dối trá và giả nhân giả nghĩa như vậy sao? Từ khi mới vừa bắt đầu đã chọn bản thân mình không tốt rồi, còn vờ vĩnh nói muốn cứu vớt mọi người, giả nhân giả nghĩa như vậy..."

Ares dường như cũng nhìn thấy được chuyện cười cực kỳ buồn cười, hoặc có lẽ bởi vì hắn đã phản bội các vị thần Olympus, mà không thấy được ánh sáng chính nghĩa, không thấy được sự tốt lành, luôn kỳ vọng người khác cũng thay đổi biến thành bóng tối và tội lỗi của chính mình, bằng cách này đạt đến sự cân bằng, hắn lập tức phá lên cười ha ha ở nơi đó, đồng thời lập tức dự định lại tiếp tục đánh Trương Hằng.

Lúc đầu khi hắn nhìn thấy Trương Hằng, trong nháy mắt, tại những nơi thịt nát lại được phục hồi y như cũ thành hình dạng con người, toàn thân hắn đều run rẩy, ánh mắt của Trương Hằng, đây là kiểu ánh mắt gì đây, hắn không có cách nào dùng lời lẽ để mô tả tỉ mỉ, chỉ biết hắn đang sợ hãi, rõ ràng là người phàm đang liên tục chết đi, rõ ràng là sợ gì sự nguyên vẹn cũng không có cách nào mảy may tổn thương được con kiến hôi hắn, nhưng là ánh mắt kia...

"Không nên cười nhạo dũng khí của một người đàn ông hy sinh đâu, Ares... Ta sẽ giết chết ngươi." Trương Hằng lặng lẽ nhìn Ares, đang trong tình trạng không ngừng nát bấy và phục hồi như cũ, nói ra lời này.

Ares lùi lại một bước, sau đó sắc mặt chợt bừng đỏ lên, gầm thét lớn tiếng lên: "Phàm nhân, con kiến hôi này! Phàm nhân chết tiệt, các ngươi lẽ nào vẫn không thể ngoan ngoãn đi tìm cái chết, không nên đến làm phiền thần linh chúng ta như vậy chứ? Lẽ nào ngươi không thấy được sao? Đội trưởng của ngươi, cái người phàm giả nhân giả nghĩa này, bởi vì hồi tưởng lại quá khứ trên con đường địa ngục nên hiện tại đã biến mất trên dòng thời gian, trong luật nhân quả, rất nhanh thôi, tất cả vết tích của hắn cũng sắp bị tan biến, ngươi cũng sẽ không bao giờ nhớ được hắn, tất cả việc ngươi làm đều là phí công thôi! Ta muốn giết chết ngươi!" Đang lúc nói chuyện, hắn đã bộc phát sức mạnh lớn nhất của hắn, ánh sáng toàn thân lấp lánh, uy phong của thần thánh, dung mạo và hình tượng của thần linh như vậy, biến thành ánh sáng mạnh mẽ đánh ầm ầm vào Trương Hằng đang treo trên cánh cửa của Con Đường Hồi Tưởng, một lần lại thêm một lần, đánh cho Trương Hằng hoàn toàn thành đống thịt nát, khiến cho Trương Hằng lại gào thét cũng không thể phát ra bất kỳ lời nói nào...

Đồng thời, hình bóng của Sở Hạo bên trong Con Đường Hồi Tưởng, thân ảnh của Sở Hạo quả nhiên bắt đầu phai mờ đi, giống như tức thời đã bị vật gì đó xóa đi vậy, càng lúc càng dần dần mờ nhạt, nhưng lúc này lại có một loại sức mạnh nào đó không biết đã duy trì sự tồn tại cuối cùng cơ bản nhất của Sở Hạo, mạnh mẽ vặn vẹo thế giới tuyến, dòng thời gian, và sự tồn tại trên luật nhân quả...

Sức mạnh này Trương Hằng, Ares, thậm chí bản thân Sở Hạo, hoặc có thể là hầu như tất cả sự sống trên vị diện này đều không thể cảm nhận được, không riêng gì bọn họ, ngay cả toàn bộ thực thể vũ trụ trông coi tất cả nhóm sự sống vĩ đại mênh mông, bọn họ cũng đều không thể nhận biết và tưởng tượng ra, riêng chỉ có số lượng rất ít, cực kì ít sinh vật sống mới có cảm giác chính xác được, mà sinh vật như vậy... ở trong cái vị diện này thì chỉ có một cái duy nhất.

"Đó là... Đó là..."

Trên ngọn núi hình người kia, vị trí đại diện cho mắt người chợt mở ra, từng tia ánh sáng màu đỏ như máu từ trong mắt xuyên thấu bắn ra ngoài, đồng thời, trong khoảng cách xa vô cùng của vị diện Minh Giới này, đại diện cho cái chết, nơi quy tụ, yên nghỉ và nơi thật sự mất đi, vạn vật nhiều thực thể đối với cái chết, nơi đồ vật mất đi, ở đâu đó dưới sự đè nén của một đĩa quay khổng lồ, một cái đầu mọc ra hai sừng, ba đầu sáu tay, sinh vật hình người khổng lồ với máu tươi chảy như dòng nước khắp cơ thể đứng thẳng người lên, từ sau lịch sử loài người, sau khi bị lưu đày ở nơi này, lần đầu tiên vị sinh vật này lộ ra vẻ xúc động như vậy, cũng là lần đầu tiên hành động mạnh mẽ như vậy, không để ý chút nào đến việc vì động tác của hắn mà bộc phát ra năng lượng chấn động mạnh, là nguyên nhân khiến tộc nhân của hắn thương vong nặng nề, hiện tại tất cả hắn đều không quan tâm...

"Thế Giới... làm sao có thể, Thế Giới làm sao có thể là loài người..."

Căn bản ngọn núi hình người đã bất chấp ma pháp trận dưới chân hắn, và ba thần linh còn sống Zeus, Poseidon, Athena vẫn còn bị rút lấy năng lượng, hắn một mạch rút chân lập tức rời khỏi phạm vi của ma pháp trận, cũng làm cho ma pháp trận mất đi hiệu lực hoàn toàn, cùng lúc này, chỗ ngọn núi khổng lồ này bắt đầu phun trào ra dòng nham thạch nóng chảy màu đỏ rực, mà núi to hình người này cũng không quay đầu lại, chạy nhanh đến Con Đường Hồi Tưởng.

"Giết chết ngươi! Giết chết ngươi! Giết chết ngươi! Giết chết ngươi..."

Ares gầm thét điên cuồng, đấm đá điên cuồng vào Trương Hằng, trên thực tế, hắn và Trương Hằng cũng không phát hiện, cánh cửa lớn của Con Đường Hồi Tưởng đã không còn đóng lại được nữa, hai người họ chỉ là vẫn đứng yên nơi đó theo quán tính, mãi đến lúc Ares đánh đến mệt mỏi rồi, thần trí của Trương Hằng lẫn lộn cũng gần như lâm vào tình trạng hôn mê, hắn lập tức đứng ở đó, liên tục thở dốc, sau đó, vậy mà hắn vẫn còn nghe thấy lời nói của Trương Hằng chưa chịu ngừng nói, lại một lần nữa thắp lên ngọn lửa giận dữ của hắn...

"... Không nên, không nên cười nhạo... dũng khí của một người đàn ông hy sinh..."

Một lần nữa Ares lại gào lên điên cuồng, nâng Trương Hằng lên cao rồi lập tức muốn ném xuống mặt đất, nhưng ngay vào lúc này, đỉnh bầu trời chợt nứt ra, một lượng lớn, vô tận, ánh sáng cuồn cuộn từ chỗ nứt ra trong không trung trên bầu trời phụt xuống, sau đó mấy cái ánh sáng hình người giống như tia chớp bắn thẳng xuống, trong chớp mắt một người trong số đó hầu như đã bắn tới phía sau lưng Ares, lập tức nắm chặt cánh tay hắn, mà âm thanh của Trịnh Xá cũng đã vang lên.

"Ta đều nhìn thấy rồi, tất cả mọi thứ, ta đều thấy cả rồi... Trương Hằng, Sở Hạo, ta tán thành với các ngươi... Sau đó..."

"Ares, ngươi nghe không hiểu sao? Không nên cười nhạo dũng khí của một người đàn ông hy sinh đâu!"

***

(*) Memes: là một quan niệm, hành vi, hoặc phong cách lan truyền từ người này sang người khác trong một nền văn hóa, thường với mục đích chuyển tải một hiện tượng, chủ đề, hoặc ý nghĩa cụ thể do memes đại diện. Một memes hoạt động như một đơn vị để mang những quan niệm, biểu tượng, hoặc những thói quen thuộc về văn hóa có thể truyền tải từ ý nghĩ của người này sang người khác thông qua việc viết, nói, cử chỉ, nghi thức, hoặc các hiện tượng có thể mô phỏng khác, cùng với một chủ tố được bắt chước. Những người ủng hộ khái niệm này xem các memes như là những mô hình thuộc văn hóa có liên quan đến các gen mà trong đó chúng tự sao chép, biến đổi, và phản ứng lại với những áp lực chọn lọc.

Những người khởi xướng lý giải rằng các memes là một hiện tượng lây lan có thể tiến hóa bằng chọn lọc tự nhiên theo một cách thức tương tự như tiến hóa sinh học. Các memes làm điều này bằng các quá trình của sự biến hóa, thay đổi, cạnh tranh, và kế thừa, mỗi quá trình đều ảnh hưởng đến sự thành công của việc tạo ra memes. Những memes lây lan thông qua hành vi mà chúng phát sinh trong những cơ thể vật chủ. Các memes ít sinh sôi nảy nở hơn sẽ trở nên tuyệt chủng, trong khi số khác có thể sống sót, lây lan, và biến đổi (để tốt hơn hoặc xấu hơn). Các memes được sao chép một cách hiệu quả nhất sẽ đạt nhiều thành công hơn, và một số có thể sao chép một cách hiệu quả ngay cả khi chúng tỏ ra bất lợi cho sự an lạc của những vật chủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui