Vô Hạn Thự Quang

"Hối hận không?"

Ikari Shinji ngồi ở trên tàu điện, không biết vì sao, suy nghĩ của hắn có chút hỗn loạn, bên ngoài tàu điện cũng là một mảnh mơ hồ, mênh mông, không biết chạy tới nơi nào, cũng không biết tương tai sẽ nghênh đón cái gì tới, Ikari Shinji không có suy nghĩ về những điều này, hắn chỉ là im lặng ngồi ở chỗ cũ.

Không biết từ lúc nào, ở trước mặt hắn xuất hiện bóng dáng của Misato. Misato hỏi hắn như thế. 

"Hối hận... Không hối hận, chỉ cần đại thúc có thể sống, ta như thế nào cũng được..." Ikari Shinji cúi đầu thì thào nói.

"Vậy... còn chúng ta thì sao?"

Lúc này, bóng người Misato cũng xuất hiện ở trong buồng xe, lại đứng ở trước mặt Ikari Shinji chất vấn hắn. 

"Vậy chúng ta thì sao?"

"Chúng ta thì sao?"

"... Chúng..." 

"..."

Dần dần, nhân viên công tác ở trong Nerv, Kaji Ryoji, bạn học cùng lớp, tất cả mọi người xuất hiện ở trong buồng xe, bọn họ đều chất vấn hắn như vậy.

"Không biết... Không biết... Không biết... Ta không biết!" 

Ikari Shinji chợt bưng kín lỗ tai của mình, lớn tiếng hét lên: "Ta không biết! Ta cũng không biết nên làm như thế nào cả, nhưng, nhưng, nhưng... nhưng nếu bảo ta bỏ mặc Roger đại thúc, vậy thì không có khả năng!"

"Mọi người đều lạnh lùng, đều chỉ lo cho mình, các ngươi có thể hòa nhã với ta một chút không?" Ikari Shinji ngẩng đầu nhìn về phía tất cả những bóng người trước mắt, nhưng không có người nào nói chuyện, tất cả chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

"Chính là như vậy, các ngươi lại chỉ nhìn ta như vậy, chỉ sợ cho dù có tươi cười, cũng là cười cho có lệ, nếu như ta không có cách nào điều khiển EVA, có phải là các ngươi sẽ không lại cười với ta nữa, cũng sẽ không lại cần ta nữa hay không?" 

Ikari Shinji lại cúi đầu, chán nản nói: "Mọi người đều như vậy, đều như vậy hết. Chỉ bởi vì ta có thể điều khiển EVA cho nên mới cần ta? Chỉ có Roger đại thúc là khác, không phải hắn cần ta, mà là ta cần hắn, hắn nói cho ta biết rất nhiều điều, cũng cho ta nhận thức được rất nhiều điều, cho ta dũng khí đối mặt với tất cả, cũng cho ta có thể trực tiếp đối mặt với tương lai tàn nhẫn và hi vọng, chính là, chính là... chính là nếu như thế giới này không có Roger đại thúc! Thế giới như vậy, ta cũng không cần nữa!"

Khi Ikari Shinji nói ra lời này, những bóng người này đều dần dần phai mờ đi, dần dần biến mất ở trong buồng xe, hư vô màu xám trắng bên ngoài thùng xe càng hiện rõ, thậm chí ngay cả thùng xe cũng dần dần trở nên có chút không thật.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng nói: "Đây là sự lựa chọn của ngươi sao? Shinji." 

Ikari Shinji lại ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy được phía trước xuất hiện một người, Ayanami, nàng vẫn như vậy, chỉ là không biết vì sao, Ikari Shinji hình như có thể từ trong mắt của nàng nhìn thấy được một sự bi thương, một tâm tình khó hiểu, khiến cho hắn phải đứng lên, nhưng dần dần, hắn lại cụt hứng ngồi xuống, chỉ nói: "Xin lỗi, Ayanami, chưa kịp ăn bữa cơm liên hoan nàng chuẩn bị cho ta và phụ thân, ta cũng rất cảm kích nàng, còn nữa... Xin lỗi, ta không thể nào cứu được nàng, nhưng ta, ta đối với nàng, ta..."

Ikari Shinji nói đến đây, lại im lặng, Ayanami lắc đầu nói: "Không, không sao cả, Shinji, ta nghĩ ngươi không điều khiển EVA cũng có thể sống hạnh phúc, đây là sự lựa chọn của ngươi, cho nên..."

Giọng nói của Ayanami cũng dần dần biến mất, toàn bộ thùng xe lại một lần nữa chỉ còn lại có một mình Ikari Shinji, đột nhiên, lại một một giọng nữ vang lên. 

"Shinji ngu ngốc, tiếp tục như vậy sẽ không có cách nào thực hiện được giao hẹn giữa chúng ta."

Ikari Shinji chợt ngẩng đầu lên, hắn lại nhìn thấy được Asuka đang đứng ở trước mặt hắn, Asuka không có cao ngạo cùng lạnh lùng giống như trước kia, nàng dịu dàng nhìn hắn, chỉ nhìn hắn như vậy thôi.

Nước mắt Ikari Shinji đột nhiên chảy ra, hắn lau nước mắt, cũng không biết là xấu hổ hay gì, hắn không dám nhìn Asuka nữa, chỉ cúi đầu nói: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi... ta không có thực hiện giao hẹn của chúng ta, ta không có làm được, bởi vì Roger đại thúc... Roger đại thúc đã không còn, thế giới này, ta cũng không có dũng khí để thực hiện nguyện vọng nữa, ta cũng không có dũng khí có thể thực hiện hy vọng. Mọi người lạnh lùng, thế giới tàn khốc này cũng sẽ không bởi vì nàng mà thay đổi, ta thật sự rất muốn chờ sau khi hòa bình chúng ta lại cùng nhau đi du lịch, ta thật sự muốn nhìn thấy được mọi người thật lòng tươi cười, ta thật sự muốn... thật sự muốn, nhưng ta đã không dám lại đi thử làm gì nữa, Roger đại thúc... ta, ta đã..." 

"Không sao." Asuka là người duy nhất trong tất cả mọi người có thể lại hành động, nàng dịu dàng cười, trong mắt cũng đầy nước mắt, nàng lặng lẽ đi tới trước mặt Ikari Shinji, lấy tay lau nước mắt cho hắn, vừa nói chuyện vừa dần dần biến mất.

"... Thật sự hy vọng có thể hòa bình, như vậy chúng ta..."

"... Ta..." 

Nước mắt Ikari Shinji không ngừng tràn ra, hắn vừa khóc bên quát: "Chính là thế giới này cũng không phải chỉ có dũng khí là có thể làm được, ta đã không có cách nào..."

"Vậy... làm lại một lần nữa!"

Chuyện này, một giọng nói xuất hiện, khiến cho tất cả động tác của Ikari Shinji đều dừng lại, toàn thân hắn run rẩy kịch liệt, hắn cố gắng để cho mình ngẩng đầu lên, sau đó hắn nhìn thấy được một bóng người quen thuộc. 

Roger cười cởi mở, đứng ở trước mặt hắn nói: "Tiểu tử, ta không nhớ rõ ta đã dạy ngươi buông tha."

Vừa nói, Roger vừa đi đến trước mặt của hắn, lấy tay vỗ nhẹ vào vai hắn, nhưng tay Roger lướt qua bả vai hắn, căn bản không có chạm tới hắn, Roger vẫn vừa cười vừa nói: "Thế giới này đúng là đặc biệt tàn khốc, hi vọng bị hủy diệt, mộng tưởng bị giẫm đạp, nhưng... thì đã sao?"

"Cái gọi là dũng khí, là chỉ sau khi ngươi thất bại, là chỉ ngươi ở trong tuyệt vọng, là chỉ ngươi đã thất bại thảm hại, ở loại thời gian này còn dám lại một lần nữa đứng lên làm lại một lần hay không! Còn nhớ rõ lần đầu tiên ta gặp ngươi đã hỏi ngươi cái gì không? Như vậy hiện tại, ta sẽ hỏi ngươi lần cuối cùng..." 

Khi Roger nói đến đây, bóng dáng của hắn đã gần biến mất, Ikari Shinji cuối cùng đã nhìn thấy được, chính là âm thanh cuối cùng phát ra từ trong miệng Roger biến mất.

"Ngươi có mộng tưởng sao?"

Nước mắt của Ikari Shinji lại chậm rãi chảy ra, hắn dùng hết sức lực của hét lớn: "Có! Ta có mộng tưởng! Ta muốn mụ mụ, ta muốn phụ thân, ta muốn thế giới hòa bình, ta muốn tất cả mọi người cố gắng sống chung, ta muốn mọi người đều thật lòng cười với ta, ta muốn mọi người có thể dịu dàng đối với ta một chút, ta muốn mọi người cần tới ta, ta cũng muốn cố gắng vì bọn họ, ta muốn... Ta có mộng tưởng! Roger đại thúc!" 

Trong giây lát đó, thùng xe đột nhiên biến mất, tất cả mọi hư vô xung quanh cũng bắt đầu tiêu tan, ánh sáng màu trắng từ ngực của Ikari Shinji bắn ra, sau đó chiếu sáng tất cả...

Ikari Shinji chợt từ trên giường ngồi dậy, hắn xoa xoa mặt mình, trên mặt hắn ẩm ướt, hình như vừa khóc, dường như ở trong giấc mơ vừa rồi có chuyện gì đó khiến cho hắn phải khóc thầm, nhưng hắn lại nghĩ không ra, trong giấc mơ... Hắn rốt cuộc đã mơ tới cái gì? Giống như là chuyện rất tàn khốc, rất đáng sợ, rất tàn nhẫn, nhưng lại ấm áp như vậy...

Khi Ikari Shinji đang ngây người ra, đột nhiên cái đồng hồ báo thức ở đầu giường đổ chuông. Hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vội vàng mặc quần áo xong, rửa mặt chải đầu một hồi sau đó chạy đến dưới tầng. Quả nhiên hắn lại nhìn thấy được ở bóng lưng ở trong phòng bếp. Đó là... mẹ của hắn, Ikari Yu đang chuẩn bị bữa sáng cho hắn. 

"Tỉnh dậy rồi à, nhanh đi qua ăn đi con, bây giờ đã trễ lắm rồi." Ikari Yu quay đầu nhìn Ikari Shinji dịu dàng cười, sau đó lại tiếp tục bận rộn.

Không biết vì sao, nhìn thấy được nụ cười trên mặt của Ikari Yu, trong lòng Ikari Shinji vô cùng xúc động, hắn cảm thấy khó hiểu. Bởi vì mỗi ngày hắn đều có thể nhìn thấy cảnh tượng đó, sao hắn có thể xúc động muốn khóc được? Nhưng bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ những chuyện này. Hắn vội vàng đi tới trước bàn ăn, cầm lấy một miếng bánh mì gối, bắt đầu ăn. Mà ở bên bàn ăn còn có một nam nhân đang cầm báo ngồi đó nhìn.

"Ikari Shinji..." Nam nhân này nói với giọng điệu hờ hững. 

"A, vâng, phụ thân." Ikari Shinji vội vàng trả lời.

"Tuy rằng số học của con không đạt tiêu chuẩn, nhưng cũng không nên thức quá khuya, nhớ điều chỉnh đồng hồ báo thức sớm lên một chút." Ikari Gendo vừa xem báo, vừa dùng giọng điệu hờ hững này nói.

"Vâng, đúng vậy..." Ikari Shinji vội vàng cúi đầu nói, không biết vì sao, hắn đột nhiên cảm giác có hơi sợ ba ba của mình... Lẽ nào hắn không phải đã sớm quen với giọng điệu như vậy của phụ thân mình sao? 

Bỗng nhiên, đúng lúc này, từ ngoài cửa truyền đến giọng nói của một nữ tử: " Shinji ngốc! Nhanh lên sắp muộn rồi! Ngươi không nhanh lên, ta sẽ đi tới trường trước đấy!"

Ikari Shinji lập tức kinh sợ, vội vàng cầm hai miếng bánh mì, cùng với hộp đựng cơm và túi sách trên bàn ăn, nói: "Vậy con đi trước đây, Asuka đã ở cửa..."

Nói xong, hắn lại chạy về phía cánh cửa, sau lưng hắn, vang lên giọng nói của Ikari Yu: "Chờ muội muội ngươi đi học cùng đi! Korea, tóc như vậy là được rồi, không có vấn đề gì cả." 

Tất cả những điều này...

Tất cả đều hiện ra ở trong mắt bốn người phía xa, Roger, A Tinh, Tiêu, cùng với Edwin Van Cleef, bốn người bọn họ đều lặng lẽ nhìn tất cả những điều này, A Tinh nói: "Từ góc độ điện tử lại thấy được... thế giới này là thật, cũng không phải gì đó cảnh hư ảo huyễn tưởng hoặc là giả thuyết gì cả, cũng không phải do ánh sáng tâm linh hình thành... Thực sự không thể tưởng tượng nổi, nhưng tất cả những gì liên quan tới trí nhớ lúc trước, trong đầu óc ta lại hoàn toàn không có, ta chỉ nhớ rõ, bắt đầu hoàn thiện, Ayanami cực lớn từ dưới nền đất hiện lên..."

Nói đến đây, ánh mắt A Tinh lại nhìn về phía Tiêu. Tiêu lại không thèm nhìn hắn nói: "Đừng nhìn ta, ta biết ngươi ở đây nhìn ta, đừng tưởng rằng ta biết chuyện gì xảy ra, thật ngại quá, bởi vì nguyên nhân khoảng cách, ta và Edwin Van Cleef đã sớm biến thành nước chanh, rất may mắn, chúng ta không có biến thành ANGEL." 

Bốn người, không, là ba người, bởi vì ở trước đó Roger đã chết, ấn tượng cuối cùng của ba người, chính là cực lớn Ayanami từ dưới nền đất hiện lên, sau đó trong tất cả nhân loại có một nhóm người biến thành nước chanh, một đám người khác lại biến thành ANGEL, tất cả đều từ các nơi trên địa cầu lao vọt về phía Giáo Điều Cuối Cùng, sau đó, bọn họ lại phát hiện mình đứng ở bên đường cái bình thường của Nhật Bản, đồng thời nhìn thấy được đám người Ikari Shinji.

"Ha ha ha, ta cũng không nhớ rõ, ta chết rồi mà? Giờ vẫn có thể sống lại, điều này thật sự quá tốt." Roger cười ha ha, không để ý chút nào A Tinh bên cạnh đã tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch.

"Tên khốn kiếp nhà ngươi!" A Tinh trực tiếp bóp cổ Roger nói: "Ngươi có phải đã sớm biết cuối cùng sẽ như vậy hay không? Người tiến vào Giáo Điều Cuối Cùng sẽ trực tiếp biến thành ANGEL, người không tiến vào cho dù là biến thành nước chanh cùng với tử vong, cũng sẽ phục hồi sau khi hoàn thiện hay không? Tên khốn kiếp nhà ngươi, đừng có quay mặt đi!" 

Lúc này, Ikari Shinji và một thiếu nữ có diện mạo rất giống với Ikari Yu đi ra khỏi cửa, đứng ở ngoài cửa lại là Asuka đang chống nạnh, mặc dù là chống nạnh, nhưng ánh mắt Asuka nhìn về phía Ikari Shinji vẫn rất dịu dàng.

Ikari Shinji nghe được bên ngoài đường có tiếng cười vang lên, đó là tiếng cười to sang sảng, trong lòng hắn dường như bị thứ gì đó làm cho xúc động, hắn chợt bỏ lại hai thiếu nữ lao về phía bên đường, vừa tiến lên, nước mắt của hắn lại tự nhiên chảy ra, nhưng khi hắn vọt tới, trong đường phố không có một bóng người, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn hình như nhìn thấy được cột ánh sáng, nhưng lại không có nhớ được gì cả, cuối cùng, hắn chỉ có thể một mình ngơ ngác đứng ở nơi đó, chỉ có trong lồng ngực...

Có tâm tình khó có thể nói nên lời, dường như nó biến thành dũng khí, vô cùng dũng khí, điều này làm cho hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Asuka theo hắn chạy tới, hắn hét lớn: "A, Asuka, ta, chúng ta... sau khi chúng ta lớn lên, cùng đi du ngoạn đi?" 

Mặt Asuka đỏ lên, nàng rất muốn tức giận, nhưng nhìn thấy nước mắt trên mặt Ikari Shinji, còn có vẻ mặt của hắn, không biết vì sao, trong lòng nàng chợt mềm nhũn, nàng cũng chỉ hừ một tiếng rồi quay đầu đi, nhưng một tiếng nói lại truyền đến trong tai của Ikari Shinji...

"Ừ..."

"Du ngoạn..." 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui