Vô Hạn Thự Quang

Phương Chính và Phú Quý đều có mạng lưới giao thiệp riêng của mình, một người là ký giả, người kia là phú nhị đại, đều có những mối quan hệ xã hội rất rộng, hơn nữa chỉ số IQ của cả hai người bọn họ cũng không hề thấp, khẳng định không chuyện mới gặp người khác đã hỏi ngay là chiến tranh thế giới thứ ba sắp xảy ra phải không gì gì đó, nếu nói trước những lời đồn đoán như vậy, người ta không coi bọn họ như là những người bị bệnh tâm thần mới là lạ.

Cho nên hai người bọn họ đều dò hỏi một cách gián tiếp, chỉ hỏi một vài tình tiết cần biết, như hỏi về giá hàng hóa, có phải chính phủ đang có hành động gì hay không, hay tình hình ở vùng biển như thế nào, vân vân… Tóm lại là đều âm thầm thu thập một vài tin tức thoạt xem qua thì chẳng có gì quan trọng, ba ngày sau đó, hai người bọn họ giống như ăn cướp vậy, lén lút né tránh mọi người, len lén tụ tập trong căn phòng của Phương Chính.

"... Dựa trên số liệu thu được, một ít kho hàng đã bị dọn đi sạch sẽ, phần lớn là những kho chứa lương thực, hơn nữa dường như có tin tức là kho dự trữ lương thực trung ương của quốc gia có lẽ đang bề bộn với công việc, cụ thể cũng không dám hỏi kỹ..." 

Đầu tiên Phú Quý nói về những phát hiện của hắn, hắn nói huyên thuyên sau đó đè mạnh bút ghi lại những số liệu đó lên trang giấy rồi vỗ mạnh lên mặt bàn, sau đó vô cùng nghiêm túc nói với Phương Chính: "Đây là dấu hiệu báo trước chiến tranh sắp nổ ra! Nước mình đang tiến hành dự trữ lương thực!"

"Bên phía mình cũng có vài tin tức."

Phương Chính cũng không trả lời thẳng những điều Phú Quý đã nói, nhưng trực tiếp mở máy vi tính xách tay của mình lên và nói rằng: "Có một số nhà nghiên cứu khoa học mà mình quen biết đã biến mất, giống như có một vị viện sĩ hàn lâm cả đời cực kỳ nổi tiếng, mình đã từng phỏng vấn ông ấy nên mình đã thử bắt đầu điều tra từ hướng này, sau đó mình lập tức đi tìm đến ông ấy, vốn định mượn cớ đến phỏng vấn để điều tra, nhưng ai ngờ đâu lại bị đơn vị của ông ta từ chối bằng mọi cách, có người nói ông ấy đã đến quốc gia nào đó tiến hành giao lưu hội họp, còn có người khác lại nói ông ta đang đi thực nghiệm chuyện gì đó, có người lại bảo rằng có lẽ là ông ấy đang làm việc riêng tư, tóm lại thật sự là rất không bình thường, tiếp đến mình và một người bạn ký giả ngoại quốc khác của mình mượn danh nghĩa muốn làm một cuộc phỏng vấn về một chuyên đề khoa học lớn để thử liên lạc và hỏi thông tin về một số nhà khoa học nổi tiếng của nước Mỹ, sau đó tụi mình phát hiện bọn họ cũng đều biến mất, hơn nữa cũng không phải là mới mất tích trong ba ngày nay, mà năm sáu ngày trước thì đã biệt tăm biệt tích chẳng ai biết bọn họ đã đi đâu." 

"Đây còn không phải là chiến tranh thế giới sắp nổ ra sao?" Phú Quý suýt chút nữa đã muốn hét to lên hỏi câu này.

Nhưng Phương Chính lại lắc đầu nói: "Mình lại chẳng nghĩ như vậy, tuy xem ra là có các loại dấu hiệu giống như là chiến tranh thế giới sắp xảy ra, nhưng bạn cần biết, để thực hiện cuộc chiến tranh trong thời đại hiện nay thì phải cần phải có những thứ gì không?"

"Tiền? Kinh tế? Huy động sức lực của cả nước? Hay vật tư?" Phú Quý tỏ vẻ khó hiểu hỏi. 

"Tất cả những thứ đó." Phương Chính lau lau cặp mắt kính của hắn, im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Nhưng còn xăng dầu thì sao? Nếu không có xăng dầu thì dựa vào cái gì mà đánh? Tất cả cỗ máy chiến tranh thời hiện đại, bất luận là các loại chiến hạm, xe tăng hay máy bay đều không thể tách rời với xăng dầu đúng không? Nhưng gần đây nhất đã xảy ra một chuyện..."

Phú Quý lập tức tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Xăng dầu giảm giá." Phương Chính nói thật: "Không riêng chỉ có xăng dầu nước Z hạ giá, xăng dầu ở các nước như Nhật Bản, Mỹ, Pháp, Anh, thậm chí toàn bộ các nước ở châu Âu đều hạ giá, điều khiến người ta cảm thấy khó hiểu chính là cả OPEC và Nga đều không có bất kỳ phản ứng gì, có thể bạn sẽ không hiểu đâu, nhưng mình đã tìm đến một chuyên gia cũng là một người bạn của mình và nhờ hắn nghiêm túc phân tích một chút về biểu hiện của giá xăng dầu trong vòng một tuần gần đây nhất, hắn nói cho mình biết, chuyện này rất không bình thường, tuy là giá giảm với biên độ không lớn, nhưng xu thế duy trì việc liên tục hạ giá cũng rất rõ ràng, việc này chứng tỏ hoặc là sắp công bố một nguồn năng lượng gì mới, hoặc là đột nhiên đã phát hiện ra một mỏ dầu có trữ lượng lớn bằng trữ lượng xăng dầu dự trữ của khu vực Ả Rập." 

"Không thể nào đâu!" Phú Quý lập tức nói: "Mình ít đọc sách, bạn không nên gạt mình! Dầu hỏa phân bố trên địa cầu cũng có những quy luật riêng của nó, mặc dù mình không dám nói rằng sẽ không có những mỏ dầu lớn như ở khu vực Ả Rập, nhưng trước lúc phát hiện nhất định là phải có các dấu hiệu chứ, sau khi phát hiện khẳng định cũng sẽ có những biểu hiện ra ngoài chứ, có thể hiện tại nơi đó sẽ giống như... Mà khoan đã, khoan đã! Có bao giờ hòn đảo nhỏ trong mộng của bạn chính là, chính là chỗ mỏ dầu đó? Bởi vì nó nằm trên vùng biển quốc tế, lại có một trữ lượng lớn kinh khủng, cho nên nó đã kích phát cuộc chiến tranh thế giới lần thứ ba?"

Phương Chính cũng lại lắc đầu phủ nhận nói: "Cho dù có phát hiện ra mỏ dầu với trữ lượng lớn như vậy thì giá xăng dầu cũng sẽ không hạ xuống, hiện tại mỏ dầu đó cũng còn chưa được khai thác, xăng dầu được sản xuất hàng năm trên toàn thế giới đều có số lượng nhất định, ít ra nếu chiến tranh thế giới lần thứ ba thật sự sắp xảy ra thì giá của xăng dầu khẳng định cũng sẽ tăng lên, hơn nữa nhất định phải tăng lên một cách đột biến, trừ khi chiến tranh kết thúc có nước chiếm được vùng có mỏ dầu này thì giá cả xăng dầu mới hạ xuống, hơn nữa mình nghĩ, cho dù thật sự đã phát hiện một khu vực có trữ lượng dầu mỏ lớn như vậy, dưới mối đe dọa của vũ khí hạt nhân, cũng không có khả năng xảy ra cuộc chiến tranh thế giới lần thứ ba, quá lắm cũng chỉ là một cuộc chiến tranh của những kẻ đại diện, hoặc là ba hoa trừng phạt kinh tế gì gì đó, cho nên so với việc nghĩ về cuộc chiến tranh thế giới lần thứ ba, mình lại có khuynh hướng nghĩ đến một khả năng khác..."

"Hả? Là khả năng gì?" Phú Quý lập tức hỏi. 

"Kiểu như thiên tai dẫn đến ngày tận thế!"

Phương Chính lập tức nói rằng: "Từ những gì chúng ta đã biết được trước mắt, đây là tình huống có khả năng nhất, đầu tiên là thức ăn, đây chính là nhu cầu thiết yếu nhất cho sự sống sót của nhân loại, bạn đã từng chơi qua loạt trò chơi điện tử Fallout chưa? Trong trò chơi đó cũng có các loại và các dạng thức ăn, cũng có công sự che chắn trong lòng đất, vân vân… Nhưng quan trọng nhất cũng chính là thức ăn, cho nên đã xuất hiện việc di dời thức ăn là điều đương nhiên, còn về việc dự trữ xăng dầu thì đòi hỏi phải có một diện tích cực lớn, hơn nữa hiệu suất sử dụng lại rất thấp, trong trường hợp thế giới hòa bình đương nhiên nó sẽ được sử dụng rộng rãi và phổ biến, nhưng nếu trong tình hình thiên tai tận thế, việc sử dùng xăng dầu tuyệt đối sẽ không ổn, nếu sử dụng một nguồn năng lượng để cung cấp cho một công sự tị nạn ngầm dưới lòng đất thì tốt nhất nên dùng đến dạng năng lượng hạt nhân!"

"Còn chuyện về các nhà khoa học gì gì đó mất tích thì quá dễ để lý giải rồi, kho báu quý giá và to lớn nhất của nhân loại, kỳ thực đó chính là nền văn minh hiện đại, là khoa học, là tri thức tiến bộ, nếu thiên tai xảy ra trên toàn thế giới, vậy thì để giúp cho nhân loại có thể tiếp tục là chủ nhân thống trị địa cầu, và bảo tồn trọn vẹn nền khoa học kỹ thuật thì chỉ có thể dựa vào những nhà khoa học này rồi, cho nên nếu ngày tận thế thật sự xảy ra, các nhà khoa học sẽ là người quan trọng hơn bất kì ai khác, chính phủ các nước chuyển bọn họ đi cũng là chuyện đương nhiên, nếu không làm như vậy thì ngược lại mới đáng để chúng ta nghi ngờ." 

Sau khi nói ra những lời này, trong phút chốc hai người bọn họ đột nhiên rơi vào trong im lặng, bọn họ đều đang cẩn thận suy tư sự trùng khớp của những điều này, bọn họ cố gắng chống đối và so sánh với lý trí của hai người bọn họ, sau một hồi lâu, Phú Quý mới lên tiếng: "Thực sự thì... rất có khả năng, rốt cuộc cậu đoán sẽ là loại thiên tai nào đây? Thiên thạch? Từ trường của trái đất bị đảo lộn? Hay loại thiên tai gì khác?"

"Mình cũng không biết chính xác." Phương Chính gãi gãi ót, có hơi nhức đầu nói rằng: "Ít manh mối quá, hơn nữa cũng chẳng có dấu hiệu gì, nếu như cho rằng chỗ hòn đảo nhỏ kia chính là chỗ chỗ tránh nạn, một hòn đảo thì có thể lớn được bao nhiêu? Cho dù có đào sâu xuống lòng đất, cùng lắm là đụng đến đáy biển, vậy thì nếu như có chấn động hay sự cố gì đó xảy ra làm cho nước biển tràn ngập vào bên trong thì sao? Nói thật, sẽ tốt hơn nhiều nếu xây dựng một chỗ tránh nạn ở vùng sa mạc hoặc trên các dãy núi cao, đây cũng là điều mà mình không tài nào hiểu nổi, bạn nghĩ thử xem, ở hòn đảo đó có đặc điểm đặc thù gì hay sao? Hoặc là loại thiên tai này không giống với loại mà chúng ta đang tưởng tượng?"

Hai người bọn họ bắt đầu chìm vào những suy nghĩ miên man sâu xa, đột nhiên, Phú Quý vỗ mạnh một cái vào bắp đùi, đứng thẳng lên và nói rằng: "Thôi quên đi, chúng ta có nghĩ ngợi gì đi chăng nữa cũng sẽ không nghĩ ra được chuyện mai sau sẽ như thế nào, vậy nên... chúng ta lại đi đến hòn đảo đó một lần nữa vậy!" 

"Đi? Sao đi được? Nơi đó có hải quân canh gác và bảo vệ." Phương Chính tỏ vẽ bất lực nói.

"Trên mặt nước không thể, vậy dưới nước thì sao?" Phú Quý cười giảo hoạt, sau đó nói: "Bạn có còn nhớ mình đã mua một bộ hệ thống tàu ngầm cá nhân kia không? Có thể chuyên chở được hai người, hơn nữa rất im lặng không gây ra tiếng động, mình mang theo bình dưỡng khí, sau đó đến gần vùng biển quốc tế thì tụi mình lập tức lặn xuống nước, bạn cảm thấy như vậy có được không?"

"Nhưng..." Suy nghĩ của Phương Chính dù sao cũng chín chắn hơn một chút, hắn băn khoăn nói rằng: "Đây cũng không giống như một bộ phim hay tiểu thuyết, ở những vùng biển như vậy và ở trên đảo nhất định cũng có quân đội canh gác nghiêm ngặt, vì vậy rất có thể một khi chúng ta bị phát hiện thì sẽ bị bắn chết ngay lập tức, chết thê thảm đến mức không thể chết thêm, huống chi..." 

"Cứ huống chi nhiều như vậy làm cái gì!" Phú Quý lớn tiếng quát: "Đến nước này còn lo nghĩ quá nhiều như vậy nữa à, ngược lại nếu chuyện đó sắp xảy ra, là tận thế đó, hay thiên thạch rơi xuống hủy diệt trái đất, bạn còn cho rằng chúng ta sẽ là những người trong số rất ít ỏi những người may mắn được thoát chết sao? Mình có thể không dám hứa chắc, nhưng nếu như có thể chuẩn bị trước, dựa vào mạng lưới quan hệ giao tiếp của bạn và gia tài cộng với quyền lực của nhà mình thì chúng ta lập tức có thể có nhiều cơ hội để sống sót hơn, ngay cả khi không thể gia nhập vào chỗ tránh nạn của chính phủ, nhưng đến những nơi đại loại như sa mạc hay vùng đồi núi cao gì gì đó, thì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, tỷ lệ sống sót có thể cao hơn gấp rất nhiều lần rồi! Tóm lại một câu thôi, rốt cuộc có đi hay không!"

Trong lòng Phương Chính cũng có một luồng khí nóng đang thiêu đốt, ngược lại không phải nhằm vào Phú Quý, mà nhằm vào chính phủ, lúc này hắn lập tức trả lời rằng: "Đi, đi thì đi! Việc này không nên chậm trễ, tối hôm nay lập tức xuất phát! Chậm nhất là đến rạng sáng ngày mai thì chúng ta đã có thể dùng hệ thống lặn để lặn xuống nước, đến lúc đó chúng ta sẽ đi khảo sát vòng quanh hòn đảo!"

Cho dù như thế nào đi chăng nữa thì... chân tướng lập tức được sẽ hiện ra! 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui