Vô Hạn Trọng Sinh

Sài Lập Tân vào văn phòng.

Trong phòng vẫn là một đám người vây quanh bàn làm việc Hứa Tấn Giang. Theo lai lịch và vai vế, mấy nhân vật hàng chú bác ra ngoài có máu mặt này bây giờ lại đều kính cẩn lễ phép. Mà Hứa Tấn Giang tuổi còn nhỏ bọn họ một giáp thì bất động như núi, ngồi ở vị trí cao.

Thân là Thái tử gia của Hứa gia, trong cái Tiềm Long thành to lớn này y quả thật có tư cách ấy.

Sài Lập Tân không để ý ánh mắt đồng loạt nhìn hắn, hắn vừa vào cửa liền lấy hai lon bia trong tủ lạnh, nghĩ nghĩ rồi lấy ra gói thuốc trong ngăn kéo tủ bên cạnh. Bình thường Hứa Tấn Giang giữ mình cực kỳ, không hút thuốc cũng rất ít uống rượu nhưng nơi hắn xuất hiện lại luôn chuẩn bị sẵn hai thứ này.

Sài Lập Tân cử chỉ tùy tiện, dửng dưng dựa vào sô pha nuốt mây nhả khói, thỉnh thoảng hớp miếng bia, mặt đầy không quan tâm. Vừa tìm cái bao cát người đấm đá một trận trút ra bực tức nén trong lòng, giờ cả người hắn thoải mái hơn nhiều.

– Tiểu Tân.

Tan họp, Hứa Tấn Giang nhanh chóng ngồi xuống cạnh hắn.

Sài Lập Tân hơi nhíu mày, không nói gì.

Bị gọi như vậy hai mươi năm, hắn lười sửa lại cho Hứa Tấn Giang. Hắn cứ tưởng rằng mình không còn cơ hội thấy y nữa. Trong biển lửa như địa ngục ấy, tất cả đều bị vô tình nuốt chửng, vào giây phút cuối cùng, không hiểu sao Sài Lập Tân lại nghĩ đến Hứa Tấn Giang, nhớ tới lần cuối bọn họ cãi nhau tan rã trong không vui, trong lòng hắn có chút hối hận.

Mà lúc này, Hứa Tấn Giang ngồi cách hắn không đến 10 cm, tóc đen nhánh như lông quạ được chải chuốt cẩn thận càng tôn lên khuôn mặt mũi cao mắt sâu da sáng trắng như tuyết. Hình dáng cử chỉ y khéo léo tạo thành đối lập rõ ràng với Sài Lập Tân cà lơ phất phơ áo may ô quần jean.

Nhả khói, Sài Lập Tân chau mày quay đầu nói:

– Hứa Tấn Giang, cậu đấm tôi một cái thử xem.

Hứa Tấn Giang lộ vẻ ngạc nhiên, đương nhiên không làm theo, y chỉ kéo tay phải Sài Lập Tân kẹp thuốc, nhìn chằm chằm trên đó đều là vết máu loang lổ, trầm giọng hỏi:

– Cậu thích cô gái đó à?

– Đệt! – Sài Lập Tân như điện giật rút tay lại, chút xíu dao động và cảm tính vừa rồi cũng tan thành mây khói.

Chuyện đã đến nước này, không tin có ma cũng vô dụng, Sài Lập Tân đã có thể khẳng định, hắn gặp ma lặp lại ngày 12 tháng 8, những chuyện xảy ra trong hôm nay đều trùng với ngày 12 tháng 8 trong trí nhớ của hắn.

M*a.

Trong lòng mắng to lão giặc trời sau đó Hứa Tấn Giang nói gì, Sài Lập Tân nước đổ đầu vịt không hề cẩn thận nghe. Một lát sau Sài Lập Tân hút mạnh một hơi điếu thuốc rồi dụi tắt tàn thuốc đứng dậy.

– Khoan đã!

Hứa Tấn Giang muốn kéo hắn.

Sài Lập Tân hơi do dự, không thể giãy ra, cổ tay bị nắm chặt.

– Tiểu Tân, cậu đi đâu vậy?

– Chuyện của tôi cậu bớt quan tâm. – Cau mày, Sài Lập Tân không kiên nhẫn.

Dù sao ở chung nhiều năm rồi nên bộ dáng hung dữ bực tức của hắn không dọa nổi Hứa Tấn Giang.

– Cậu đi đâu?

Hỏi lại lần nữa, đồng thời, Hứa Tấn Giang càng dùng sức nắm chặt Sài Lập Tân làm hắn không giãy ra được. Bình thường Hứa Tấn Giang dáng dấp lịch sự, hoàn toàn nhìn không ra y sẽ có lực tay mạnh như vậy, Sài Lập Tân biết rõ y mà điên lên là khủng bố cỡ nào.

Chậc một tiếng, giọng Sài Lập Tân không tốt nhưng thái độ lại mềm hơn.

– M*a mày, tao về nhà ngủ có được không? Dài dòng như bà già, không muốn đánh nhau thả tay ra cho tao!

Nghe hắn muốn đi về, Hứa Tấn Giang thả tay ra.

– Ừ, vậy cậu về đi. Nghỉ sớm một chút.

Theo bản năng thở phào một cái, Sài Lập Tân nhìn đồng hồ quả lắc phía góc phòng phát hiện đã sắp 11h khuya, hắn không lằng nhằng dây dưa nữa, gật đầu với Hứa Tấn Giang vội vã rời đi.

Đương nhiên hắn không về nhà ngủ, mà là đi tới hẻm tối ở cửa sau “Mê Dạ”.

Đây là con hẻm dài thẳng tít tắp, hai bên đều là công trình tường cao. Từ club đi ra quẹo phải đến cuối là ngõ cụt, qua trái thì thông ra con đường cái đèn đuốc sáng trưng.

Sài Lập Tân cắm hai tay trong túi quần đi phía con hẻm phát sáng.

Trông hắn khá tùy ý thả lỏng không hề phòng bị nhưng trong âm thầm, Sài Lập Tân không ngừng quan sát tình hình xung quanh, thần kinh sớm đã căng như dây cung vận sức chờ bắn ra. Cách hẻm không đến hai ba mét thì sau đầu nghe được tiếng xé gió rất nhỏ, nháy mắt Sài Lập Tân nhanh nhẹn nghiêng người né tránh, một tay giơ lên đón đỡ thế công của đối phương cùng lúc đó cùi chỏ tay còn lại áp sát dưới cánh tay đối phương dùng sức thụi vào.

Crack –

Sài Lập Tân nghe được tiếng xương nứt.

Đối phương muốn đánh lén hắn lại bị hắn ra tay bất ngờ, ít nhất gãy cái xương sườn. Đuôi mắt thon dài xẹt qua tia sắc bén, Sài Lập Tân không lãng phí dù chỉ nửa giây, y như cũ lại là một cú cùi chỏ, trong nháy mắt cảm giác đối phương hoàn toàn thoát lực hắn trở tay thành trảo*, nắm áo đối phương muốn lôi tên đánh lén lén lút nấp mình trong tối này ra đầu hẻm.

*ngón tay cong lại như móng chim quắp mồi.

Trong nháy mắt, dù cho lúc trước còn có chút không chắc chắn giờ Sài Lập Tân đã hoàn toàn có thể khẳng định – mọi thứ xảy ra không phải đầu hắn có vấn đề hay nằm mơ giữa ban ngày.

Ngày 12 tháng 8 tối nay, quả thật hắn bị ai đó đánh lén sau đó hơn ba tháng, tên biến thái đó không ngừng đổi đủ kiểu tra tấn hắn, coi hắn như đàn bà mà dùng, Sài Lập Tân nghĩ mọi cách đều không thể chạy thoát, cuối cùng vùi thây trong biển lửa.

Sài Lập Tân nghiến răng kèn kẹt, lửa giận đốt cháy lý trí làm hắn nháy mắt lộ ra sơ hở. Đối phương nhân cơ hội nắm lại tay hắn đẩy mạnh hắn vào tường, sau đó dùng sức nặng cả cơ thể áp chế Sài Lập Tân.

Trên cổ tê tê như bị ong mật chích một cái. Đợi Sài Lập Tân cảm thấy không ổn thì đã không còn kịp rồi, thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng, một giây trước khi thân thể mềm đi, Sài Lập Tân hận đến mức chỉ muốn giết người.

Đ*t tổ cha mày, không ngờ thằng biến thái này lại mang theo thuốc mê trong người!

……

Lần nữa tỉnh lại, không có gì bất ngờ, Sài Lập Tân lại bị bịt mắt hai tay treo cao, hắn về lại tầng hầm như ác mộng giam cầm hắn suốt ba tháng.

Lần này Sài Lập Tân không phí sức giãy dụa nữa, hắn gục đầu, nửa gò má ẩn trong bóng cánh tay, lát sau như người điên nở nụ cười rồi quay đầu nhắm ngay hướng nào đó.

– Ê, m*a mày đừng giả câm, tao biết mày đang ở đó.

Vừa nói, khóe môi Sài Lập Tân vẽ lên độ cong trào phúng, hắn biết, tên biến thái chết tiệt đó đang im lặng nhìn hắn, quan sát mỗi cử động của hắn.

Đối phương rất cẩn thận, chưa bao giờ cho hắn cơ hội để lợi dụng. Gã làm Sài Lập Tân ba tháng, mỗi lần không phải bịt mắt hắn thì là mang mặt nạ, có khi Sài Lập Tân phản kháng dữ quá, gã sẽ đánh thuốc hắn. Bị thuốc ảnh hưởng, ý thức Sài Lập Tân mơ hồ tinh thần không tỉnh táo, thân thể biến thành vật chứa dục vọng, ý thức thì lơ lửng trên tầng mây. Trong tình huống đó hắn có thể thu thập được manh mối hữu dụng thật là ít ỏi.

Sài Lập Tân không biết đối phương là ai, trông thế nào, bao nhiêu tuổi. Ấn tượng sâu đậm nhất là tên biến thái chết tiệt đó mãi mãi như con thú hoang tinh lực dồi dào không biết thoả mãn. May mà Sài Lập Tân da dày thịt béo thần kinh mạnh mẽ, bị đối xử như thế đừng nói ba tháng, dù là ba ngày, người bình thường có lẽ chắc chịu không nổi suy sụp tinh thần rồi.

Lần này, sau khi Sài Lập Tân cất tiếng rồi ngừng thở yên lặng đợi một lát, quả nhiên hắn nhanh chóng nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng. Đầu gục xuống, hắn kiểu như mặc cho số phận, nhưng nháy mắt khi tên đó đến gần liền nắm dây xích phía trên, mu bàn tay nổi gân xanh tung chân mang tiếng xé gió đá đối phương.

Không ngoài dự đoán, đối phương đã sớm có phòng bị nên cú đá này là thất bại. Xích sắt rung loảng xoảng, Sài Lập Tân mất thăng bằng, hai cánh tay bị kéo đến sắp trật khớp.

Người nọ vòng ra sau Sài Lập Tân, giữ lưng hắn lại, dù sao cũng giúp hắn ổn định lại cơ thể. Nhưng Sài Lập Tân lại không hề thấy cảm kích chút nào, nháy mắt khi bị đối phương chạm, tóc gáy hắn dựng đứng cả người cứng ngắc.

Phản ứng rất rõ ràng, không chỉ Sài Lập Tân hình như ngay cả gã sau lưng hắn cũng hơi ngạc nhiên.

Trước mắt một mảnh tăm tối, Sài Lập Tân không nhìn thấy gì cả. Nhưng hắn có thể cảm giác rõ ràng hơi thở cực nóng nặng nề của đối phương hơi dừng lại phả sau mé cổ hắn. Ngón tay tên đó từ trên xuống dưới, chậm rãi lướt qua thân thể hắn, mỗi một tấc làn da bị chạm vào đều như có sâu lông đang trườn bò, vừa tởm vừa ngứa.

Khi tên đó dùng ngón tay mang găng Latex y tế lạnh lẽo nắm cằm hắn, Sài Lập Tân phun nước bọt vào đối phương, âm sắc hắn lạnh lẽo, giọng nói lại như quân vương cuồng ngạo đang cười nhạo –

– M*a mày cút đi!

Hắn nói.

……

Sài Lập Tân trời sinh số khổ, từ nhỏ sống lay lắt như cỏ dại.

Ba tuổi thì ba mất, sau này mẹ hắn mang theo hắn tái giá, đáng tiếc có cái vướng bận như hắn, thêm mắt nhìn người của bà thật sự không tốt lắm, gả cho tên thứ hai chỉ có cái mặt đẹp trai, chỉ nhìn được mà không xài được gì.

Gã đó rượu chè bài bạc gái gú cái gì cũng dính lại không có bản lĩnh, thua bạc say khướt về nhà liền sẽ bạo lực gia đình đánh vợ con. Theo gã đó vài năm, đối phương chỉ biết chìa tay xin tiền, đều là một mình phụ nữ là mẹ hắn làm việc kiếm tiền nuôi gia đình.

Sài Lập Tân mười tuổi, mẹ hắn đột nhiên bệnh nặng rồi về chầu ông vải.

Từ đó về sau, cuộc sống Sài Lập Tân càng không tốt lắm.

Mấy người họ hàng đùn đẩy cho nhau ai cũng không muốn nhận nuôi hắn, Sài Lập Tân đành phải tiếp tục sống với gã đàn ông trên danh nghĩa là dượng hắn. Sau khi mẹ hắn qua đời gã đó càng tệ hại hơn, đối xử với Sài Lập Tân như con chó hoang, không cho cơm ăn là nhẹ, mỗi ngày không phải đánh chính là chửi rủa. Có vài lần hắn bị đánh đến hấp hối, gã ta cố ý bỏ mặc hay không thèm đưa hắn đi bệnh viện, có lẽ mạng còn chưa tới số, Sài Lập Tân như kỳ tích chống đỡ vượt qua.

Mày chính là thằng ngu xui xẻo đánh không chết. Đó là nguyên văn gã đó nói.

Loáng cái nhiều năm trôi qua, Sài Lập Tân đã quên dượng hắn trông thế nào từ lâu, từ trong mê man tỉnh lại, nháy mắt mở mắt ra không biết vì sao Sài Lập Tân lại đột nhiên nhớ tới mấy câu gã nói với mình.

Tiếng báo thức cào xé ruột gan vang một hồi, sau đó tiếng nhạc nhẹ nhàng cất lên, rồi giọng nói yểu điệu của phát thanh viên dự báo thời tiết truyền vào tai Sài Lập Tân…

“ Lại là một ngày mới! Chúc mọi người buổi sáng tốt lành, chúng ta hãy cùng nhau chú ý tình hình thời tiết. Tháng gần đây, ngày nắng to rất nhiều nơi ở phía Nam, mọi người quan tâm nhất là khi nào mới thoát cái nắng ‘cháy’ này nhỉ? Ít nhất xem hôm nay, phía Nam sẽ vẫn giữ nhiệt độ cao trên diện rộng, các bạn thính giả cần phải chú ý phòng bệnh giảm nhiệt nha! ”

Sài Lập Tân nháy mắt.

Có ánh sáng từ khe lá cửa chớp rọi vào trong, hắn nằm trên giường vẻ mặt bình thường như bị người ta thiếu năm triệu không trả vừa hầm hầm lại thúi lúc này lại khó được lộ ra chút hoang mang và ngây thơ như trẻ con.

” Nhưng tuần này nhiệt độ phía Nam sẽ có thay đổi, nơi có nhiệt độ cao nhất đạt tới 40℃ sẽ dần giảm xuống. Cần phải nhắc nhở mọi người là áp cao cận nhiệt đới đi tới hướng Đông đã bớt lại, làm không khí ẩm trên biển từ từ di chuyển đến đất liền, cho nên cảm giác nóng bức ở khu vực phía Nam sẽ tăng lên, cũng có nghĩa thời tiết sẽ từ ‘cháy’ thành ‘phòng xông hơi’. Khác với thời tiết phía Nam oi ả kéo dài, ngày hôm qua cũng chính là ngày 11 tháng 8, khu vực Hoa Bắc đột nhiên gặp cơn dông mạnh, cảm giác oi bức biến mất. Hôm nay, mưa to sẽ từ Hoa Bắc đi tới khu vực Đông Bắc…”

Hình như Sài Lập Tân rốt cuộc nghe đủ rồi, vươn tay nhấn nút tắt.

Hắn đỡ cái đầu đau như búa bổ sau khi say rượu rời giường. Vừa bước ra một bước liền không cẩn thận đá phải mấy lon bia rỗng, loạng choạng đi tiếp, Sài Lập Tân như không nhìn thấy vậy.

Kéo cánh cửa trượt đi vào phòng tắm, Sài Lập Tân hít sâu ngẩng đầu…

Trong cái gương sáng bóng loáng lúc này chiếu hiện vẻ mặt hắn như gặp ma.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui