[Vô Hạn Xuyên Không ] Lâm Phong Và Lãnh Huyết

– Lãnh Huyết, tỉnh lại đi? Ta là A Phong đây – Lâm Phong yêu thương nhìn Lãnh Huyết, cẩn cẩn dực dực kiểm tra những vết thương trên người Lãnh Huyết.

Tay chân Lãnh Huyết đều bị trói cứng ngắc.

– A Phong, là ngươi thật sao? – Lãnh Huyết khó khăn mở mắt ra. Nhất định là hắn vừa nghĩ tới Lâm Phong nên mới sinh ra ảo giác, hắn khổ sở lắc đầu:

– Sao có thể là ngươi được?

– Thật sự là ta đây!

Lâm Phong áp khuôn mặt ấm áp của mình lên mặt Lãnh Huyết.

Cảm xúc chân thực cho Lãnh Huyết biến đây là thực chứ không phải ảo giác.

– A Phong, đi mau đi, không cần lo cho ta!

Lãnh Huyết chợt nhớ mình đang ở trong hiểm cảnh liền điên cuồng dùng thân thể đẩy Lâm Phong ra.

– Lãnh Huyết, bất luận thế nào, ta cũng không bỏ ngươi lại một mình, là do bản thân ta muốn tới đây!

– Thật là một đôi uyên ương khổ mạng, làm ta cảm động quá à! – Thái Kinh vừa vỗ tay vừa bước vào ngục – Ta đối với các ngươi cũng không tệ đó chứ, trước khi chết còn cho các ngươi gặp nhau lần cuối!

– Cái tên tiểu nhân vô sĩ kia, mau thả Vô Tình ra, bằng không Lãnh Huyết ta sẽ không tha cho ngươi đâu!

– Ha ha ha, không tha cho ta! Để ta xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh để ra ngòai nào!

– Thái Kinh, người ông muốn bắt là ta, xin ông hãy thả Lãnh Huyết ra!

– A Phong – Lãnh Huyết liều mạng giãy dụa, hắn không muốn Lâm Phong vì mình mà rơi lệ, lại càng không muốn y vì mình mà phải chết.


Thái Kinh cười một cách điên dại lẫn thê lương:

– Thả hắn?…ha ha…thả hắn thì ai sẽ trả Thao nhi lại cho ta?

– Nếu không phải vì ngươi…Thao nhi của ta sẽ không chết…tất cả đều là vì ngươi…Vô Tình! – Thái Kinh nổi điên lên bóp cổ Lâm Phong.

– Nếu không phải Thao nhi thích ngươi, nó sẽ không ủng hộ sẽ không xưng đế, ngay cả thời gian tạo phản cũng không chuẩn bị kĩ, tất cả đều tại ngươi…Ta phải bắt ngươi chôn cùng Thao nhi – Thái Kinh càng gia tăng lực đạo ở tay, bóp cổ Lâm Phong mạnh hơn, khuôn mặt tuấn tú nghẹt thở đỏ bừng lên, không kêu lên nổi một tiếng.

Lãnh Huyết giãy dụa lọan xạ trên mặt đất, hắn không thể để Lâm Phong chịu bất kỳ thương tổn gì. Lãnh Huyết nhào ra, dùng hết sức đánh ra một quyền.

Thái Kinh đánh giá quá thấp Lãnh Huyết, nhất thời lão trở tay không kịp, đành nới tay buông lỏng Lâm Phong.

– Đi mau…- Lãnh Huyết cuối xuống đỡ Lâm Phong hướng ra cửa ngục mà chạy.

Thái Kinh thất thế nên ngọai trừ Tang Chỉ Nghiên ra, bên cạnh lão đã không còn ai. Mới nhắc thì Tang Chỉ Nghiên đã chạy tới rồi. trong tay cô đang cầm ngưu mao châm:

– Buông Vô Tình ra…

– Tang Chỉ Nghiên…cô….!

Tang Chỉ Nghiên ngân ngấn nước mắt, không biết nên làm thế nào:

– Xin lỗi…Vô Tình…

Phía sau Thái Kinh đắc ý cười nói:

– Tốt! thật là tốt!

Bỗng Thái Kinh rít lên:

– Ngươi…! Thái Kinh trước khi chết hướng Tang Chỉ Nghiên mà kêu lên một tiếng, lão thật không thể ngờ…

– Chỉ Nghiên?… – Lâm Phong không ngờ Tang Chỉ Nghiên lại có thể xuống tay với Thái Kinh.

– Đa tạ cô, Tang Chỉ Nghiên – nói rồi Lãnh Huyết ôm Lâm Phong khập khiễng bước ra ngòai.

Còn lại một mình Tang Chỉ Nghiên, cô yên lặng đứng đó, lệ trào ra từ khóe mắt:

– Muội yêu huynh, nhưng người đó lại không phải huynh, Vô Tình!

**********

– Lãnh Huyết, chúng ta đi đâu đây? – Lâm Phong vừa đỡ Lãnh Huyết vừa hỏi.

– A Phong, chúng ta không nên trở về Thần Bộ Ti…ta nghĩ chúng ta cùng nhau ẩn cư, vui thú điền viên, ta cùng ngươi bên nhau, chỉ có hai ta…

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Lãnh Huyết đã rất chán ghét cuộc sống đổ máu trên đầu đao mũi kiếm rồi.

– Lãnh Huyết, ta vẫn luôn nghĩ như vậy. Ta luôn hồi tưởng quãng thời gian trên đảo Nguyệt chiếu ngày trước…

Lâm Phong không biết sau này y có thể xuyên không để trở về hay không, thế nhưng y hết sức quý trọng mỗi phút mỗi giây hiện tại, vì mỗi phút mỗi giây này đều có Lãnh Huyết!


– Được, chúng ta đi thôi!

Hai người cùng dìu nhau bước đi…

Ngoài khơi có một chiếc thuyền nhỏ trôi, Lâm Phong lẳng lặng ngồi. Lần đầu tiên từ khi đến Đại Tống y được thưởng thức non sông gấm vóc yên bình tươi đẹp. Lãnh Huyết thì đang ở đầu thuyền chèo chống, mỉm cười nhìn khuôn mặt tươi cười xán lạng của Lâm Phong.

Đột nhiên sấm chớp rền vang, xa xa, một luồng gió đen ầm ầm thổi tới…càng lúc càng gần…càng lúc càng gần….

– A Phong…

– Lãnh Huyết…

Hai người chỉ biết ôm chặt đối phương…

Thuyền lắc lư dữ dội như muốn đem tương lai của hai người vùi luôn xuống biển… Lâm Phong chỉ thấy mọi thứ trước mắt mình đều xoay tròn…

– A Phong…A Phong…Lãnh Huyết nôn nóng mở miệng gọi Lâm Phong nhưng lại càng khiến cho nước biển chảy vào miệng nhiều hơn.

– Lãnh Huyết đang gọi mình sao? Thế nhưng Lâm Phong hiện tại gần như đã hôn mê, ý thức càng lúc càng mờ nhạt, cứ như vậy mà chết sao? Hạnh phúc chỉ vừa mới bắt đầu sao đã vội kết thúc? Buông tay….ta sẽ buông tay….

……………

– RAY, lại đang mơ à? Sao lại ngủ ở đây? Một nhân viên trong đòan phim lay y dậy.

– Lãnh Huyết…Lãnh Huyết – Lâm Phong đang mê man nhưng vẫn gọi tên Lãnh Huyết.

– RON, tại sao cả cậu cũng ngủ thế này? – nhân viên đó lại vỗ vỗ Lãnh Huyết.

Lãnh Huyết ngồi dậy:

– A Phong đâu?

– Bên này này!

Sao lại lăn ra ngủ cả thế này, phim đã quay xong, tại sao không chịu đi thay y phục!…lần sau không được thế nữa.


– Trang phục còn thiếu thì ra là do hai người này vẫn chưa chịu thay ra, thảo nào mà lúc kểm kê lại thiếu chứ!

– Còn ngủ nữa, không mau ngồi dậy thay đồ đi, còn cậu nữa, RAY! – Tiểu Minh vừa chỉ chỉ trỏ trỏ vừa lay Lâm Phong dậy.

– OMG! Lâm Phong ngây ngốc, lại trở về rồi à?

– Rốt cục đây là ai? Lãnh Huyết à?

– A Phong! – Lãnh Huyết trong mắt chỉ có Lâm Phong, những cái khác hắn đều không để trong mắt.

– Ngươi rốt cục là RON hay Lãnh Huyết? – Lâm Phong mơ mơ hồ hồ, là mình đang nằm mộng hay thực sự là vừa xuyên không trở về?

Nhưng vừa hỏi xong câu đó Lâm Phong liền hối hận ngay!

– Lâm Phong, ngươi nói cho ta biết, rốt cục ai là RON? Còn ta đây là Lãnh Huyết!

Lãnh Huyết thống hận rít lên, làm bể tan nát bình dấm thứ hai.!

Cả đoàn phim ai cũng nhìn Lãnh Huyết với ánh mắt hết sức kì lạ.

– Chuyện gì thế này, đây là đâu? Vì sao mọi người ở đây lại ăn mặc kì quái như thế, còn có người tóc vàng hoa, còn có…

– Lâm Phong,có phải chúng ta đã chết rồi, đây là cõi âm? – Lãnh Huyết thần trí mơ hồ hỏi.

– Lãnh Huyết, hoan nghênh ngươi đã xuyên không đến đây. Nơi này là Hương Cảng vào năm 2007.

– Cái gì? 1000 năm sau triều Tống ư? – Lãnh Huyết nghe như sét đánh ngang tai rồi lăn đùng ra xỉu.

– RON, giờ là lúc nào mà lại đi ngủ hả? – Nhân viên đoàn phim nhắc nhở lần thứ hai..::HOÀN PHẦN CHÍNH::.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận