Võ Hiệp Thế Giới Đích Ngoạn Gia

Không thể không nói bên trong Võ Đang, Vương Thái cũng coi như có một số quan hệ, mời Trần Nghị một bữa ngon, hơi chút mồm mép vậy mà làm cho Trần Nghị đối với Vương Thái có chút hảo cảm. Đợi thời cơ thích hợp, Vương Thái đưa ra chút ý kiến hy vọng Trần Nghị có thể trừng trị Giang Trần một phen.

Thật ra việc đấy Trần Nghị không để trong lòng, hắn cũng không phải người ngu, làm sao có thể để cho Vương Thái lợi dụng, cũng chỉ tùy tiện đáp ứng một câu, vậy mà hôm nay phát hiện Giang Trần đến muộn hơn nửa giờ.

Làm đệ tử ngoại môn, Trần Nghị luôn có cảm giác mình hơn người, đây cũng là tệ đoan do phân chia đẳng cấp. Cấp bậc càng cao thì càng có cảm giác ưu việt hơn hẳn người khác, cảm thấy đệ tử ký danh chỉ là kẻ sai vặt, là thủ hạ của mình. Vậy mà khi mình tới thụ hạ vẫn chưa tới, việc này làm cho Trần Nghị cảm thấy tức giận. Về phần bắt chạy một trăm vòng, chỉ là đòn phủ đầu, vừa gọi là giết gà dọa khỉ, cũng coi như hoàn thành thỉnh cầu của Vương Thái.

Nhưng không nghĩ tới là Giang Trần lại dám chống đối mình!

Lúc này mà không tức đó mới là có quỷ.

"A." Giang Trần khẽ cười một tiếng, ung dung mà nói:" Trần sư huynh địa vi cao quý, sự đệ chẳng qua là tới chậm một chút, huống chi hôm qua cũng không ai nói là lúc nào lên đường, nếu là Hình Phạt Đường, Chấp Pháp Đường, Trưởng Lão Đường trừng phạt thì ta không có ý kiến, nhưng chỉ sợ chuyện này là do sư huynh cố tình gây sự nên ta cự tuyệt!"

Sắc mặt Trần Nghị lại một lần nữa thay đổi, trước nghe Vương Thái người này rất cuồng rất kiêu ngạo, hắn cũng không để trong lòng, giờ này gặp được, đúng thật là đủ cuồng a!

"Nhiệm vụ lần này ta là đội trưởng, ngươi tới chậm ta trách phạt ngươi, đó là chuyện đương nhiên, vậy mà ngươi dám cự tuyệt? Có phải là không đem quy củ tông môn để vào mắt, đã thế ngươi trở về đi, nhiệm vụ lần này ta không cần ngươi."

Trần Nghị lạnh lùng nói.

Mà Giang Trần chỉ cười khẽ một tiếng, cũng chẳng sợ hãi, nhìn Trần Nghị bình tĩnh mà nói:" Việc này chỉ sợ Trần sư huynh không thể quyết định đi?"

"Ngươi!" Trần Nghị siết chặt quả đấm nhìn Giang Trần, nội tâm như bốc hỏa, Giang Trần liên tiếp phản kháng hắn, khiêu khích hắn, phải biết hắn là đệ tử ngoại môn, ra ngoài giang hồ, người nào nghe được thân phận của hắn chẳng phải tâng bốc vài tiếng.

Nhất là nhưng đệ tử ký danh kia, vậy mà Giang Trần lại năm lần bảy lượt khiêu khích hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy mất hết mặt mũi.

"Đừng tưởng đây là bên trong Võ Đang mà ta không dám làm gì ngươi!" Trần Nghị vỗ bàn một cái, cao giọng nói, ánh mắt tràn đầy sự tức giận!

"Võ Đang Phái đệ tử ký danh, Giang Trần, xin sư huynh chỉ giáo."

Giang Trần cũng không phải là người sợ phiền phức, liền nói luôn câu này, giọng điệu tràn đầy vẻ bất thiện.

Tê!

Nháy mắt, bốn người còn lại đều cảm thấy kinh hãi.

Một đệ tử ký danh, dám cả gan làm loạn mà đi khiêu chiến đệ tử ngoại môn? Đây không phải là muốn chết sao? Trần Nghị sư huynh chính là cường giả Hậu Thiên tứ trọng, tu luyện Nhiễu Chỉ Nhu Kiếm đặt tới Tiệm Nhập Giai Cảnh trung kỳ, mặc dù ở trong ngoại môn không coi là mạnh, nhưng đối với đệ tử ký danh mà nói thì cũng giống như Thần Long a.

Giang Trần cuồng vọng như thế, thật không sợ chết sao?

"Ha ha ha ha! Ngươi lại dám để cho ta chỉ giáo?" Trần Nghị lần này tức giận điên lên, hắn cười cực kỳ khinh thường.

"Hoặc là đánh một trận, hoặc cái gì cũng không cần nói." Giang Trần cũng tỏ ra không sợ Trần Nghị chút nào.

Hậu Thiên tứ trọng? Đúng là có một chút áp lực, nhưng Giang Trần có đủ tự tin có thể đánh bại Trần Nghị!

Ngoại môn thì sao? Kể cả nội môn thì thế nao?

Chỉ cần cho hắn thời gian, hắn có thể nhất phi trùng thiên, võ đạo bản tâm, không nói là phải kiên cường bất khuất, nhưng gặp những chuyện bất bình như vậy, Giang Trần tuyệt đối không khuất phục, nếu chuyện này do hắn sai, đừng nói chạy một trăm vòng, kể cả hai trăm vòng Giang Trần cũng sẽ chạy.

Nhưng dám nhằm vào mình, cho dù chưởng môn Võ Đang tới, Giang Trần cũng tuyệt đối không phục!

Đây là nguyên tắc, chứ không phải hành động theo cảm tính.

"Xem ra ta nên giáo huấn ngươi một chút." Trần Nghị hít sau một hơi, kiềm chế giận dữ trong lòng.

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến một giọng nói.

"Trần sư huynh! Phía trên truyền tin tức, phụ cận Bạch Dương Thôn có dấu vết Sơn Phỉ, tông môn hy vọng ngươi lập tức lên đường, không muốn làm chậm trễ thời gian."

Sau khi Trần Nghị nghe xong, nhìn Giang Trần, cười lạnh nói:" Một đệ tử ký danh lại dám cùng Thần Long tranh đấu, đánh với ngươi, thắng thì kêu lấy lớn hiếp bé, thua thì kêu tài nghệ không bằng người, dù ta thắng hay thua, ngươi đều có danh tiếng, rất xảo trá a."

Nói xong Trần Nghị đẩy của đi ra, cũng không quay đầu lại, nói:"Xuống lầu nhận lấy tư trang, tập hợp dưới chân núi môn phái."

Sau khi Trần Nghị rời đi, hai nam một nữ liền đi theo, Giang Trần cũng rời đi, còn lại nam tử nhìn hiền lành đi tới bên Giang Trần thấp giọng nói:" Giang Trần sư huynh, ta biết huynh kiếm thuật cao siêu, nhưng dù sao Trần sư huynh cũng là đệ tử ngoại môn, có một số việc lùi một bước cũng không có gì là ghê gớm."

Đối phương có ý tốt nhắc nhở, Giang Trần không có tức giận, ngược lại mỉm cười nói:" Đa tạ sư đệ nhắc nhở không biết tôn tính đại danh của sư đệ."

"A, ta? Ta tên là Từ Đại Ngưu, sau khi vào tông môn đổi tên thành Từ Tử Lộ."

"Từ Đại Ngưu? Từ Tử Lộ?" Giang Trần lẩm bẩm một tiếng, sau đó cười cười, rồi hai người cùng nhau rời đi.

Đều nói một cây làm chẳng nên non, Giang Trần đắc tội Trần Nghị nhưng không có nghĩa hắn phải đắc tội với tất cả mọi người, bây giờ lôi kéo cũng là một phần lực lượng, ở trong đoàn đội đôi lúc còn có thể cứu mình một mạng, mà Giang Trần cũng không phải là người lạnh cùng kiêu ngạo. Nếu không lúc đầu xung đột cùng Trần Hạo, Giang Trần cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu ngươi phạm ta, Giang Trần cũng không ngại hạ sát thủ, đây không phải là trò chơi, không phải tình giả ý hư làm gì, thực lực vi tôn!

Xuống dưới lầu, Giang Trần nhận lấy tư trang.

Một thanh thượng phẩm phàm khí Võ Đang bội kiếm, còn có Kim Dược Sang, Giải Độc Đan, cùng với hai bình Thanh Trữ Đan còn có mười lượng bạc trắng.

Một lượng bạc trắng tương đương với một quan tiền, một quan tiền tương đương với một ngàn miếng tiền đồng, một miếng tiền đồng tương đương với năm mao tiền địa cầu, như vậy một lượng bạc trắng tương đương với năm trăm đông tiền.

Đi ra ngoài một chuyến liền cho năm nghìn đồng, Võ Đang quả nhiên là hào phóng, bình thương bổng lộc một tháng cũng chỉ có hai lượng bạc trắng.

Tất nhiên nhiệm vụ xuống núi này có thể mạo hiểm đến tính mạng, cho nên cung cấp nhiều như vây cũng có thể coi là chuyện đương nhiên.

Bội kiếm treo trên người, đan dược bọc vào túi vải treo ở thắt lưng, Giang Trần không dám sử dụng không gian lưu trữ, nhỡ đâu có người phát hiện ra đồ mình không có ở đây, lúc đấy lại không biết giải thích cái gì.

Thời điểm đi tới chân núi, bốn con tuấn mã mầu đen đã được chuẩn bị xong, Trần Nghị một mình cưỡi một con, hai nữ cưỡi một con, Giang Trần cũng Từ Tử Lộ cưỡi một con, còn một con dư lại cho tên còn lại, coi như hắn chiếm được chút tiện nghi.

Thuật cưỡi ngựa căn bản là khi vào Võ Đang sẽ được học, nhưng Giang Trần toàn tâm toàn ý tu luyện Thái Hòa Công cho nên cũng không đi học, nếu không thì chỉ cần 1 giây Giang Trần lấy Hệ Thống ra là có thể học được. Nói nhiều như vậy cũng chính là hiện tại Giang Trần không biết cưỡi ngựa, may là có Từ Tử Lộ nên Giang Trần cũng không có gì phải lúng túng.

"Đi theo ta! Giá!" Trần Nghị kêu một tiếng, ngay sau đó vỗ mông ngựa một cái rồi phóng đi, tất cả mọi người còn lại lập tứ theo sau.

Bạch Dương Thôn cách Võ Đang chừng ba trăm ba mươi dặm, theo tốc độ cưỡi ngựa ước chừng một ngày là có thể tới nơi, tính toán cả thơi gian nghỉ ngơi, hay là một vài tính huống phát sinh, thì chỉ cần ngay mai là có thể tới.

Cùng ngồi trên một con ngựa, nên Giang Trần cùng Từ Tử Lộ dễ dàng trao đổi với nhau. Qua nói chuyện, Giang Trần cũng biết được hai nàng kia, một người gọi là Tương Tử Nguyệt, một người là Vương Giai còn gã nam tử kia là Trương Trữ.

Ăn một chút lương khô tùy thân, rồi nghỉ ngơi chừng một canh giờ mọi người lại tiếp tục lên đường.

Rất nhanh trời cũng đã tối, căn cứ vào kế hoạch lúc trước, mọi người đi đến dịch trạm nghỉ ngơi một đêm.

Sáng sớm bảy giờ ắn chút điểm tâm, liền tiếp tục lên đường!

Đến tầm chín giờ sáng, chỉ cần qua một cái cầu là có thể đến Bạch Dương Thôn.

"Sư huynh! Ngươi xem." Ngay lúc này Tương Tử Nguyệt chỉ vào nơi xa, thần sắc có chút kinh ngạc nói.

Dừng ngựa lại, Trần Nghị nhìn về phía xa xa chi thấy một bóng người nằm trên mặt đất, hắn lập tức nhíu mày, sau đó nhìn Giang Trần nói:" Các ngươi đi trước dò đường, xem có điều gì khác thường không."

Đây chính là công khai trả thù mà, chẳng qua Giang Trần cũng không có nhiều lời, bởi vì Từ Tử Lộ đã thúc ngựa chạy qua, đúng là khờ khạo vô cùng.

Hiển nhiên là Trần Nghị lo lắng có mai phục, cho nên mới phái Giang Trần qua xem.

Chẳng qua đi thêm một chút, sắc mặt Giang Trần cùng Từ Tử Lộ hai người đều biến đổi!

Nằm trên mặt đất là một cỗ thi thể, máu ngấm xuống đất, đã trở nên đỏ sậm, mùi máu tươi nhàn nhạt bay vào lỗ mũi, lồng ngực bị dính một đao, nhìn vết máu đã khô, chỉ sợ người này đã chết từ lâu.

Trước mặt chính là Bạch Dương Thôn, mà nơi này lại xuất hiện người chết!

Xảy ra chuyện gì hai người tự nhiên hiểu, cả hai nhìn nhau đều biết đối phương đang nghĩ gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui