Vân Linh đã biết mọi chuyện.
Chàng không biết tính sao nên đã nhảy xuống Âm thiên cốc để trốn tránh.
Chưa được bao lâu thì đã thấy Bạch Ngọc Trân từ trên cao rơi xuống.
Chàng vội vung tay đẩy lên một ngọn chưởng hứng lên thân ảnh của người thiếu nữ.
Nhờ vậy, Bạch Ngọc Trân tiếp đất một cách nhẹ nhàng.Bạch Ngọc Trân chắp tay nói:– Sư phụ ! Sư mẫu và tiểu thư đang đợi bên trên.
Sư phụ mau lên trên đó đi.Vân Linh không biết tính sao ? Chàng không ngờ có chuyện bất ngờ này.
Tuy nhiên thân hình Vân Linh cũng bay bỗng lên trên vách núi.Không ngờ ở bên trên vách núi chỉ có một thiếu nữ trẻ tuổi đứng đó.
Ngoài ra không còn ai cả.
Thiếu nữ thấy dưới cốc bay lên một người thì vội ngó xem ai.
Thấy người này tóc bạc trắng, nhưng mặt mày còn trẻ, trông rất kỳ lạ.Hai người nhìn nhau.
Chợt từ đằng xa vọng lại âm ba thánh thót:– Lão quỷ.
Ta trao tiểu nữ cho ngươi.
Ngươi gắng mà dạy võ công cho nó thật tốt.
Ta đi đây.Tố tố nghe tiếng vậy liền kêu lớn:– Mẫu thân !Rồi phi thân đuổi theo.
Vân Linh không biết làm thế nào chỉ đành nhìn theo, trong lòng bối rối.Một lúc sau, thiếu nữ quay lại.
Nàng không tìm ra mẫu thân nên quay lại để gặp phụ thân.
Từ nhỏ đến bây giờ lần đầu tiên mới gặp phụ thân nên trong lòng nàng có rất nhiều điều muốn nói.Hai người nhìn nhau một lúc.
Tố Tố bỗng nhiên lao đến nắm lấy tay Vân Linh, oà khóc.Vân Linh không biết nói sao, đành vỗ nhẹ vào cánh tay nhỏ nhắn, trắng như bông bưởi của nàng nhỏ nhẹ an ủi:– Thôi! Đừng khóc.
Chúng ta xuống dưới kia.Rồi chàng nắm cánh tay thiếu nữ tung người xuống dưới u cốc.
Tố tố thấy cả người lơ lửng trên không.
Từ cánh tay bị nắm một luồng nội lực chuyền sang làm cho cả người này nhẹ bỗng đi.
Thoáng chốc hai người đã xuống đến đáy cốc.Tố Tố kinh ngạc vì quang cảnh ở đáy cốc đẹp vô cùng.
Nàng nhìn thấy thiếu nữ lúc nãy đang đứng bên một thạch động, đưa mắt ngó ra.Vân Linh giới thiệu 2 người với nhau rồi về phòng mình.Hai cô thiếu nữ nhanh chóng trở nên thân mật.
Tố tố hỏi:– Tỷ tỷ đã ở đây bao lâu! Đã học được võ công gì rồi?Bạch ngọc Trân không dấu diếm gì, liền kể cho nàng thiếu nữ nghe mọi chuyện về mình.
Cả chuyện học võ công nữa cũng vậy.Bạch ngọc Trân nói:– Sư phụ võ công cao siêu vô cùng.
Tỷ tỷ chỉ học được một ít mà đã thấy võ công của mình thăng tiến nhanh không thể tưởng tượng.
Nếu tiểu muội học hết được y bát của sư phụ thì trở nên tôn sư của một phái cũng không thành vấn đề.Tố Tố rất thích.
Nàng nhớ lại vừa rồi cùng phụ thân bay xuống cốc.
Công phu khinh công cao siêu như vậy thì thật là quá sức tưởng tượng.
Lúc còn ở với mẫu thân.
Nàng cũng được mẫu thân truyền thụ tuyệt nghệ, nhưng xem chừng vẫn còn kém vị tỷ tỷ này.1 tháng sau trên đỉnh vách núi lối vào Âm thiên cốc có 2 người thiếu nữ đang bịn rịn chia tay nhau.
Sử Tố Tố mới quen biết với Bạch Ngọc Trân không lâu nhưng trong lòng nàng luôn kính trọng và yêu thương vị tỷ tỷ xinh đẹp này.
Lúc này chia tay lòng nàng không khỏi bồi hồi, cứ nắm chặt tay vị tỷ tỷ mà không muốn rời xa.Bạch Ngọc Trân cũng rất thương yêu Tố tố.
Nàng dịu dàng nói:– Muội cứ ở lại đây học tuyệt nghệ.
Khi nào giỏi rồi cứ đến Giang Nam tìm tỷ.
Chị em ta sẽ lại gặp nhau.– Nhưng tiểu muội dốt nát.
Biết bao giờ mới học xong võ công cao siêu như tỷ tỷ.
Với lại chưa chắc phụ thân đã cho tiểu muội đi.Bạch Ngọc Trân mỉm cười:– Muội này! Ta thấy muội không tự tin bản thân gì.
Võ công của muội học còn nhanh hơn ta ngày xưa.
E rằng chưa đến một năm là muội đã có thể ngạo thị giang hồ rồi.
Thôi bây giờ ta phải đi đây.Tố Tố biết đã đến lúc phải chia tay.
Nàng đứng đó đưa mắt nhìn theo bóng dáng của Bạch Ngọc Trân xa dần rồi mất hẳn khỏi tầm mắt.Tố Tố vừa quay người định nhảy xuống Âm thiên cốc thì nghe tiếng hú vang rền ở đằng xa.
Nàng giật mình ngó xung quanh.
Thì chợt thấy có mấy bóng người ở đằng xa đang giao đấu.– Chẳng lẽ Trân tỷ gặp cường định hay sao ? Trong lòng vừa nghĩ đến đây, bất giác nàng không tự chủ được lướt ngay về phía ấy.Lúc này Bạch Ngọc Trân đang giao chiến với một lão quái thân hình dài ngoẵng.
Hai bên giao đấu với nhau chiêu nào cũng ác liệt và nhanh khôn tả.Ở bên ngoài có 2 lão già độ chừng 50, 60 chục tuổi đang đứng quan chiến.
Hai lão già này mình mặc hắc y.
Một người trên vai khoác một thanh đao.
Người kia lưng đeo kiếm.
Hai người thần sắc nghiêm trọng chú tâm vào cuộc chiến.Cả ba lão này được giang hồ đặt cho một biệt hiệu rất nổi tiếng là Tam xác đồ phu.
Chỉ nội danh hiệu này thôi cũng đủ biết bọn họ ác độc đến mức độ nào.Lúc này lão nhị xác Tiếu diện Phật Hổ Như đang giỡ pho Miên chưởng thành danh ra tấn công đối thủ.
Chưởng pháp này nhanh khôn tả và vô cùng mãnh liệt.
Nếu đối phương chỉ cần một chút sơ suất là sẽ bị trúng thương ngay.May cho Bạch Ngọc Trân trình độ võ công của nàng đã tiến bộ rất nhiều.
Nàng bất kể đối thủ tấn công nhanh và mãnh liệt thế nào.
Thân ảnh cứ đảo qua đảo lại rất chi là thần diệu.
Đối song thủ liên tiếp biến chiêu sử dụng Tùy phong chưởng ra tấn công lại đối thủ không chút khoan nhượng.Phải nói bình thời khó có ai chịu nổi 20 chiêu Miên chưởng của Tiếu Diện Phật Hổ Như.
Nhưng bây giờ y đã giỡ 8 thành công lực ra để xuất chưởng mà hơn 20 chiêu qua đi vẫn không sao chiếm được thượng phong.Tiếu diện Phật bật tiếng cười rên rợn gia tăng thêm kình lực quyết tiêu diệt đối phương.Chợt nhìn tại đấu trường xuất hiện thêm một người thiếu nữ.
Nàng đến một cách bất ngờ khiến cho 2 lão quái còn lại giật mình.Thiếu nữ này chẳng phải ai khác mà chính là Sử Tố Tố.
Nàng thấy sư tỷ giao đấu với địch nhân nên không thể không ra mặt để phòng khi sư tỷ hữu sự sẽ xông vào cứu viện.Tất nhiên 2 lão quái Trí đa tinh Lưu Hành và Song cước đoạt mệnh Cao Xương không biết thiếu nữ lạ mặt này là ai.
Cả 2 đưa mắt nhìn thiếu nữ một thoáng rồi lại tiếp tục để mắt vào cuộc chiến.Cả hai đối thủ càng đánh càng hăng.
Chiêu sau lại tuyệt diệu và hung hiểm hơn chiêu trước.
Thật là một đôi kỳ phùng địch thủ.Trí đa tinh thấy tình hình như vậy không khỏi cau mày.
Lão nghĩ với trình độ của Nhị đệ Hổ Như thì chỉ trong vòng chưa đến 10 chiêu là đủ thu thập được nha đầu này.
Chẳng ngờ trong 2 năm cách biệt võ công của nha đầu đã lợi hại như vậy.Là kẻ đã lăn lộn giang hồ hơn 30 mươi năm, tất nhiên kiến văn của Trí đa Tinh Lưu Hành không tầm thường chút nào.
Lão biết pho chưởng mà Bạch Ngọc Trân đang sử dụng là chưởng pháp lừng danh của lão quái khét tiếng giang hồ Hoạt Thiên Tà.
Đã lâu lắm không thấy Hoạt Thiên tà xuất hiện trên võ lâm, nhưng giờ đây lại có người sử dụng võ công của lão ta.
Hiển nhiên chuyện này không phải tầm thường.Một tiếng rú bất thần nổi lên.
Hai đối thủ đang quấn lấy nhau bỗng dạt ra hai bên loạng choạng muốn ngã.
Sử Tố Tố vội chạy lại đỡ lấy Bạch Ngọc Trân thì thấy một bên vai nàng sụi xuống.
Hẳn nhiên cả cánh tay đã bị thương không thể vận dụng được.Nhìn lại bên kia Tiếu Diện Phật Hổ như cũng không khá hơn.
Lão ngã ngồi xuống đất thổ ra một bụm huyết.
Tay ôm ngực, rõ ràng đã trúng một chưởng rất nặng.Trí đa Tinh vội đỡ lấy nhị đệ rồi đưa vào miệng y một viên thuốc trị nội thương.
Lão nói nhỏ với lão tam một câu.
Tức thì gã Song cước đoạt mệnh Cao Xương bước chân về phía 2 thiếu nữ.Bạch Ngọc Trân tay tả đã bị thương không thể vận dụng.
Nàng đưa tay còn lại lên thủ trước ngực mắt gườm gườm nhìn đối phương đang bước tới.Đột nhiên Trí đa tinh lên tiếng:– Tiểu nha đầu! Ngươi còn muốn chống lệnh nữa ư ?Bạch Ngọc Trân cười nhạt:– Ngươi tưởng ta chịu thua rồi sao? Đừng hòng.
Ngươi xem gương của gã quái Hổ Như kia thì rõ.Trí đa tinh bật cười khanh khách:– Tiểu nha đầu thật không biết sống chết.
Được rồi.
Tam đệ hãy thu nạp ả cho ta.Song cước đoạt mệnh Cao Xương lúc này đã chuẩn bị tinh thần.
Gã chỉ đợi lệnh ban ra là sẽ hạ thủ đối phương ngay tức khắc.Trí đa Tinh vừa dứt tiếng tức thì cả người Cao Xương đã bay về phía đối thủ.
Song cước tung hoành nhằm vùng thượng đẳng của đối thủ tấn công dữ dội.Sử Tố Tố thấy y hung hăng như vậy thì sợ thay cho sư tỷ.
Nàng vội tiến đến một bước vùng song thủ ra đỡ đòn của đối phương.Tội thay cho nàng không biết chút gì về sự lợi hại kinh người của song cước đối phương.
Mới tiếp chưa nổi 5 chiêu thì cả người nàng đã bị đánh lùi hơn 3 trượng.Song cước đoạt Mệnh cười khanh khách.
Cả người y biến đổi không ngừng liên tiếp tung ra sát thủ.
Chỉ cần Tố Tố trúng phải một đòn của y thì không chết cũng bị trọng thương.Bạch Ngọc Trân thấy sư muội lâm nguy định xông vào cứu thì một bóng đen đã lướt tới nhằm người này tấn công một chưởng.
Thế chưởng mạnh khủng khiếp khiến nàng thất sắc vội đảo người tránh chiêu.
Mặc dù vậy nàng đã mất hẳn thiên cơ.
Bóng đen đảo lộn liên tiếp giỡ ra sát chiêu khiến cho Bạch Ngọc Trân thất kinh hồn vía sắp sửa bại vong.Bóng đen này chính là Trí Đa Tinh.
Hắn biết đây là cơ hội tốt để thu thập đối phương.
Y biết võ công của Bạch Ngọc Trân rất cao.
Vừa rồi nàng đã bị thương một cánh tay không thể nào sử dụng tốt pho chưởng thành danh của lão quái Hoạt Thiên Tà được.Qủa y dự tính không sai.
Bạch Ngọc Trân còn có một tay không sao chống đỡ nỗi chưởng lực nhanh và mạnh như núi của đối phương.
Nàng chỉ sử dụng thân pháp cố gắng né tránh chứ không sao phản kích ra được một chiêu nào.Tình huống nhanh chóng đi vào bế tắc.
Hai nàng thiếu nữ bị tấn công đến tay chân rối loạn.
Chỉ chưa đầy mấy phút nữa thì phải bại vong không thể nào khác.Đột nhiên đương trường xuất hiện một người mặc bạch y.
Người này vừa đến nơi liền phất tay áo về phía Trí đa tinh.
Lập tức một luồng kình lực vô hình nặng như núi ép tới khiến cho lão quái Trí đa tinh Lưu Hành dội ngược ra sau hồi lâu mới đứng vững.Song cước đoạt mệnh thấy tình trạng của Đại ca như vậy không khỏi thất kinh, vội vàng rời bỏ trận đấu nhảy về phía Trí đa tinh.Hai thiếu nữ vừa nhìn thấy người bạch y liền mừng rỡ chạy vội lại.Tố Tố níu áo người áo trắng nói lớn:– Phụ thân ! Sao phụ thân đến chậm thế !Bạch Ngọc Trân vội chấp tay nói:– Sư phụ ! Đệ tử phụ lòng sư phụ rồi..