Vô Hình Thần Công


Vân Linh ở trong động phủ nửa ngày, xem xét kỹ càng từng chi tiết, nhưng cuối cùng chàng cũng không phát hiện thêm điều gì lạ nữa.Thành quả duy nhất của việc tìm kiếm, chính là lối ra thứ hai, xuất phát từ mật thất phía trong phòng, có thể dùng nó để đi ra ngoài.Vân Linh thấy ở lại vô ích, liền vội vàng theo lối cửa thứ hai mà đi ra.

Chàng ra đến phía ngoài, mới phát giác ra bản thân đang lọt vào kỳ trận, do Bát quái thiên di Bạch Thi lập ra lúc trước.Cửa động bí ẩn thứ hai này, chỉ được xem như là ngách hang hẹp.

Cực kỳ cẩn mật.

Người bên ngoài, e rằng không thể phát giác.Vân Linh lúc trước nhập vào Phúc tiểu trạch gặp vô cùng gian nan, giờ đây thoát ra ngoài, lại thuận lợi hơn nhiều.

Chàng đi ra xong, mới nghĩ tới bọn đệ tử của lão tiền bối Thạch Thạch lão nhân, có thể xuất nhập từ cửa động này, nên bọn chúng mới thuận tiện như vậy.Vân Linh nhìn trời, thấy khung cảnh bình minh đang lên.

Những cơn gió ban mai lạnh ngắt thổi tạt và mặt.

Đến lúc đó, chàng mới chợt nhớ ra từ lúc chàng nhập trận đến giờ, đã qua hết một ngày đêm rồi.Vân Linh chiếu theo phương vị bắc đẩu, tiến xuất ra kỳ trận.

Chàng vừa đi được một lát, đã nhìn thấy gã Thạch Tiểu Tam, tay cầm đồng chùy đang ngồi ngủ say bên cạnh đường.Vân Linh thấy gã, liền nhớ đến Hỏa Băng Tâm, trong lòng tự nhiên rất thiện cảm với tên hán nhân mập lùn và hào sảng này.Chàng bước lại, lay vai gã rồi nói:– Thạch đệ.

Dậy mau thôi.Thạch Tiểu Tam mở mắt, nhìn thấy Vân Linh ở bên thì ngơ ngốc, kinh ngạc hỏi:– Ơ hay ! Tiểu đệ đã thoát khỏi trận pháp rồi sao ? Hay là Thiên huynh cũng bị mắc vào trận ?Vân Linh cười vui vẻ rồi vỗ vào vai gã nói lớn:– Thạch đệ vẫn còn đang ở trong trận thôi.

Chúng ta hai người đều ở trong trận cả.Thạch Tiểu Tam nghe vậy chán nản, ngồi im không nhúc nhích miệng nói:– Thôi rồi ! Thiên huynh cũng bị mắc nạn như tiểu đệ.

Thật đúng là bọn tiểu yêu kia đã làm lão gia phải chịu khổ.


Phen này nữ nhân nào nói gì với lão gia, lão cũng dứt khoát không tin.Vân Linh thấy Thạch Tiểu Tam nói thế thì ngạc nhiên liền hỏi:– Này.

Tại sao Thạch đệ nói thế ? Phải chăng lần này Thạch đệ bị bọn người của Đào Hoa Cung dụ dỗ vào trận chăng ?Thạch Tiểu Tam nghe Vân Linh nói thế mới ngớ ra.

Một lúc sau mới bật nói:– Ai da ! Hóa ra bọn nữ nhân xinh đẹp ăn mặc hoa lệ kia là bọn người Đào Hoa Cung? Thảo nào lão tử bị bọn chúng lừa một phen rồi.Thạch Tiểu Tam than xong liền đem chuyện của mình bị Tiêu Ngọc Lệ lừa thế nào kể hết ra một lượt cho Vân Linh nghe.

Gã nói xong khuôn mặt tức tối và buồn bực lộ rõ khiến cho Vân Linh vừa thương hại lại vừa tức cười cho sự ngốc nghếch của gã.Hai người nói chuyện một hồi, bấy giờ Vân Linh mới biết La Phôi và Thạch Tiểu Tam lại bị lạc nhau ở trong trận.

Hai người đi cách nhau nên đến lúc bị trận pháp làm cho hoa mắt mới hiểu ra.

Thế nhưng vì không biết gì về trận pháp nên hai gã thay vì tìm lại được nhau lại càng lúc càng xa nhau hơn.Vân Linh nghe kể tới đó không khỏi cười nói:– Hai người các ngươi đúng là điên cuồng.

Chẳng hiểu chút gì về trận pháp mà cũng vào trong này.

Đúng là không biết nói thế nào nữa.Thạch Tiểu Tam nghe thế khuôn mặt nghệch ra rồi đột nhiên níu tay Vân Linh năn nỉ:– Thiên huynh ! Huynh làm ơn làm phước cho đệ chút gì ăn được không ? Mấy thứ của đệ mang trong người đã ăn sạch 2 ngày nay rồi.Vân Linh bấy giờ mới hiểu vì sao gã nọ cứ ngồi im bất động dưới đất như vậy.

Hóa ra gã quá đói và thất vọng nên mới ù lì như thế.Chàng liền ngồi xuống, lấy mấy thứ lương khô của mình ra.

Thạch Tiểu Tam được thức ăn như nhặt được của báu, vội vàng cho mấy thứ vào miệng nhai ngon lành.Vân Linh thấy gã tham ăn như vậy liền nói:– Nhà ngươi ăn từ từ thôi.


Người bị đói liền mấy ngày không nên ăn nhanh quá như thế.

Có thể sẽ chết đó.Thạch Tiểu Tam nghe lời Vân Linh liền từ từ nhai chậm lại.

Gã tuy ngờ nghệch nhưng chỉ là do thiếu kinh nghiệm mà thôi.

Lúc này ra được Vân Linh chỉ dạy, liền răm rắp nghe theo.Vân Linh đợi cho Thạch Tiểu Tam ăn uống một lúc, mới thu dọn mấy thứ lương khô cất lại vào người.Thạch Tiểu Tam còn đói cứ réo nài Vân Linh cho gã ăn thêm chút nữa.

Vân Linh nói:– Đệ bị đói 2 ngày rồi.

Bao tử trong người còn yếu.

Nếu đệ ăn dồn một lúc thì sẽ rất nguy hiểm, có hại mà không có lợi.

Bây giờ để huynh dẫn đệ ra ngoài trận.

Lúc đó tha hồ mà thưởng thức các món ăn ngon.Thạch Tiểu Tam nghe Vân Linh nói thế thì mừng rỡ.

Gã ở trong này mấy ngày liền, lúc nào cũng mong muốn thoát ra khỏi trận.


Hiện giờ gã được Vân Linh đồng ý dẫn ra ngoài trận, thì còn sung sướng nào hơn nữa.Thế là gã không kêu nài đòi ăn nữa, mà đứng lên xốc lại đôi chùy trong tay, cùng Vân Linh bước đi.Hai người vừa tiến vào cung Ly thì gặp phải La Phôi đang mắc kẹt trong trận liền cứu gã đi luôn.La Phôi lúc này thần sắc cũng chẳng khá hơn Thạch Tiểu Tam mấy tí.

Gã bị nhốt trong trận vừa đói, vừa khát lại tốn nhiều sức lực đi lại quanh co tìm đường ra nên mỏi mệt vô cùng.Gã gặp được Vân Linh và Thạch Tiểu Tam thì mừng rỡ, lại được Vân Linh cho thức ăn và nước uống, thế là mặt mày tươi rói, cùng 2 người đi luôn.Trên đường đi, bỗng nhiên Vân Linh nghe tiếng quát tháo ở ngay phía cánh trái.

Chàng kinh ngạc vì nhận ra tiếng quát này rất giống tiếng của Nhạn Nhạn cô nương, vì vậy vội vàng bước nhanh đến xem.La Phôi, Thạch Tiểu Tam thấy Vân Linh đi nhanh, cũng vội rảo đi theo.

Cả ba vừa nhập vào cung Chấn thì đã thấy một trường quyết đấu hết sức ác liệt.Hóa ra bọn người Hắc Thanh Phái và Hồ Thị Hắc Bà phá không được kỳ trận, liền thất vọng lui ra.

Bọn họ ra đến kỳ trận bát quái thì gặp phải mấy người bên phe Hàn Thiên Ma Nữ vừa đến.Miêu Thiên Tường nhìn thấy Hàn Thiên Ma Nữ thì nhớ ngay đến mối nhục lần trước liền nổi giận lôi đình, quát mắng vài câu rồi lao vào nàng tấn công luôn.Mâu Sỹ Đạt cũng tức hận Hàn Thiên Ma Nữ ghê lắm.

Gã biết chính nữ nhân này đã ra tay giết chết sư huynh Đại Hùng của mình nên gặp nàng ở đây thì làm sao mà để yên cho được.Thế là Mâu Sỹ Đạt bất chấp Hàn Thiên Ma Nữ đang giao đấu cùng với Miêu Thiên Tường, gã tay xách song hoàn cũng lao người vào tham gia trận đánh.Nhạn Nhạn thấy Mâu Sỹ Đạt làm vậy, nhảy ra ngăn cản nhưng không kịp, xảy đâu lại thấy bên phe Hắc Thanh Phái gã Nguyệt Luân cầm đao nhằm nàng tấn công, nên vội vung kiếm lên đón đỡ.

Hai người kiếm đao giao nhau một thế, đều cảm giác đối phương thực lực lợi hại.Mấy người bên hai phe thấy đối phương hùng hỗ tấn công cũng liên tiếp tràn lên.Thiết bối tiếp đánh Lạc Kinh Hùng.Còn Đường chủ Ám sát đường Lý Bằng thì bị 4 huynh đệ Thanh Thành tứ tú vây bọc lại mà tấn công.Hiện tại hai phe chỉ còn tam môn chủ Thông Thiên Ma, ma đao Hồ Nhất Long và Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng là chưa xuất thủ.Ma đao Hồ Nhất Long thì do nội thương chưa khỏi, cộng thêm với việc hai chân lúc trước bị Vân Linh đánh trúng hiện còn đau nhức, nên chỉ đứng bên ngoài.Còn Thông Thiên Ma thì nhìn Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cười khẩy nói:– Cô nương tuổi còn nhỏ.

Mau buông khí giới quy hàng thì ta sẽ tha cho.

Bất quá, chỉ bị khuất nhục chút xíu về làm tỳ nữ cho ta thôi.Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nghe lão già Thông Thiên Ma nói thế thì hừ một tiếng lên giọng nói:– Lão gia ta vẫn còn tại thế.

Tiểu cô nương đây về hầu hạ lão gia chứ đâu đến lượt lão.

Lão già rồi mà còn đòi tiểu cô nương hầu hạ ư ? Thật là không biết xấu mặt.Thông Thiên Ma bị Lạc Băng Băng nói thế không khỏi tức giận quát lớn:– Lão phu thấy ngươi nhỏ tuổi nên thương tình mà dung nạp.

Nay ngươi lại dám chọc giận lão phu thì chớ tránh ta không thương hương tiếc ngọc nhé.Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cười nhạo nói:– Thương hương tiếc ngọc là sao, mà không thương hương tiếc ngọc là sao ? Chẳng lẽ ta lại sợ lão?Lời nói của Lạc Băng Băng thật là ngông cuồng.


Hồ Thị Hắc Bà nghe hai người một già một trẻ đối đáp với nhau chan chát như vậy mà lời nào lời nấy đều như muốn chọc giận đối phương thì không khỏi kinh hãi cho sự táo tợn của Lạc Băng Băng.Phải biết, Thông Thiên Ma võ công cao tuyệt.

Chí tuệ cực kỳ.

Lão xông pha giang hồ đã 50 năm, kinh nghiệm trận mạc và võ công cực kỳ phong phú.

Như thế việc Lạc Băng Băng chọc giận lão lúc này thì chẳng khác gì mình tự đưa dao kề vào cổ mình.Hồ Thị Hắc Bà vừa định lên tiếng khuyến cáo Lạc Băng Băng chớ nên cư xử lỗ mãng thì mọi sự đã quá muộn.

Thân hình Thông Thiên Ma đã nhanh như ánh chớp xộc về phía Lạc Băng Băng chụp lấy vai nàng.Tiểu cô nương này thật sự cũng đâu phải vừa.

Nàng trong khi nói chuyện đã chú tâm phòng bị cẩn thận.

Lúc này, nàng thấy Thông Thiên Ma xông tới thì liền giỡ ngay U hồn thân pháp ra né tránh thật nhanh.Qủa nhiên, mọi sự vượt ngoài sở liệu của Thông Thiên Ma.

Vốn dĩ lão tự thị võ công vượt hơn thiếu nữ nọ rất nhiều nên khi xuất thủ chiêu đầu đã tưởng dễ dàng thu thập đối phương.Thế nhưng mọi sự lại chẳng được như nguyện.

Thông Thiên Ma chẳng những không chụp bắt được Lạc Băng Băng mà còn phát giác nàng nọ tự nhiên biến mất trong chớp mắt.Hiện tại, lão nhìn ngó xung quanh mà tuyệt chẳng thấy nàng đâu.Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thấy bộ dạng ngơ ngốc của lão thì khoái trá cười phá lên.

Trong lòng tự nhiên tự tin hơn hẳn.Nàng rút kiếm ra khỏi vỏ rồi cứ vậy lao vào tấn công Thông Thiên Ma.Thông Thiên Ma thấy Lạc Băng Băng biến mất một cách kỳ bí, lại tưởng rằng nàng am hiểu kỳ trận, nên đã dùng kỳ thuật mà trốn khỏi mắt mình.

Lão đâu ngờ nàng thiếu nữ nhỏ này tuy là nhỏ tuổi thật, nhưng lại luyện được U hồn công pháp của U hồn ma tăng vốn thất truyền từ lâu.Thế là trong lòng lão rất hoang mang, lại gặp phải sức tấn công mãnh liệt của Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng, nên nhất thời lúng túng lùi lại liên tiếp.Trong khi đó, bên phía các trận đấu còn lại, tiếng quát tháo và âm thanh vũ khí chạm nhau nẩy lửa lại cho thấy một trường quyết đấu hết sức ác liệt.Người của hai phe giao tranh mỗi lúc một thêm hung hiểm.

Khi Vân Linh và hai gã La Phôi và Thạch Tiểu Tam đến nơi, thì chiến cuộc đã trải qua hơn một canh giờ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận