Quay trở lại chuyện ba người Vân Linh, La Phôi và Thạch Tiểu Tam.Ba người đến nơi thấy trận chiến ác liệt như vậy thì đều ngẩn người ra nhìn.
Đặc biệt Thạch Tiểu Tam rất hứng thú với lối đánh cương mãnh cực kỳ của gã Thiết Bối.
Hắn nhìn gã đó đao pháp mạnh mẽ, chiến pháp cực kỳ thì thích thú vỗ tay khen ngợi.Vân Linh thấy vậy chướng mắt nói:– Thạch đệ làm cái gì vậy ? Tên Đại man kia đang đánh Ngũ ca của huynh mà đệ lại đi khen gã ư ? Mau tới đó tiếp ứng nhanh lên.Thạch Tiểu Tam ngớ người nhìn lại Vân Linh.
Bấy giờ gã mới biết Vân Linh còn có một người kêu là Ngũ ca nữa.La Phôi thấy gã như thế phì cười nói:– Thiên ca đã nói thế.
Ngươi còn đứng ỳ ở đây làm gì.
Có mau ra tiếp ứng người của mình hay không ?Thạch Tiểu Tam cười ngơ ngốc, gãi đầu mấy cái rồi xách đồng chùy vội vàng xông tới chỗ trận đấu giữa Lạc Kinh Hùng và Thiết bối.Vừa chạy đến nơi gã đã khoa chùy đồng lên kêu lớn:– Tên mập lùn kia.
Mau ra đây xem chùy của lão gia.Thế rồi gã bất chấp Thiết bối có nghe không, liền tức tốc nhập vào trận, cầm đồng chùy đập nhầu về phía thân thể của Thiết bối.Gã Thiết Bối thì không khỏi ngạc nhiên.
Tự dưng ở đâu lòi ra một tên to mập và lùn không kém chi mình, lại sử một đôi đồng chùy nặng dữ, nhằm vào gã mà tấn công.Thiết Bối tự tin sức lực cực đại, cũng không thèm né tránh chi hết, liền tức tốc vung đại đao to bản ra đón đỡ thanh đồng chùy đang đánh tới.Một tiếng “choang” cực lớn nổi lên kém theo tia lửa phụt ra đỏ lòm.Hai người Thạch Tiểu Tam và Thiết Bối đều dùng sức mạnh chạm nhau nên tay cầm vũ khí không khỏi chấn động, ê ẩm.Thạch Tiểu Tam vừa đánh một đòn thì đồng chùy đã bị văng lại.
Gã thất kinh vội gia tăng cường lực giữ lấy đồng chùy, đồng thời tay còn lại choảng tiếp một cái chùy nữa về phía đối thủ.Gã Thiết Bối không dè tí lực của tên to mập này lại lợi hại như thế.
Gã mới chạm một chùy với đối phương cũng cảm thấy hổ khẩu tay tê buốt.
Hiện giờ gã lại thấy Thạch Tiểu Tam gia đồng chùy tới thì tức giận vội vận lực thêm vào tay, tiếp tục chọi với đối phương.Hai thứ vũ khi nặng nề nọ lại chạm nhau lần nữa.
Làm vang lên một tiếng động lớn.
Lúc này, cả hai không ai bảo ai đều dội ngược ra sau mấy bước.Thạch Tiểu Tam lần đầu tiên gặp phải đại địch cường lực không kém gì gã thì hết sức khoái chí.
Gã không kể cây đồng chùy vừa rồi chạm với đao của đối phương đã bị hằn vào một vết sâu lớn.
Thân hình Thạch Tiểu Tam chuyển vận, tiếp tục lao vào đối phương như một cỗ xe ngựa bất kham.Phần Thiết Bối thì sau khi lùi lại liền giơ Cương đao lên xem.
Mới hay ở lưỡi đao đã vì chuyện đụng chạm vừa rồi mà bị mẻ một miếng bằng ngón út.
Trong lòng gã giận lắm.Vừa lúc đó, gã lại thấy đối phương hùng dũng lao vào, liền thét lên một tiếng lớn chuyển vận khí lực lên tay chém bạt ngang người đối phương.Tất nhiên Thạch Tiểu Tam không dại gì để cho Thiết bối chặt đôi người gã.
Ngay lập tức đồng chùy liền vung lên, lợi dụng cả sức lực lẫn sự quán tính vốn có của đồng chùy vung lên đón đánh.Hai đằng chiêu xuất như cuồng phong, sức mạnh bạt sơn, đạp địa, tạo nên xung quanh một trường những âm thanh đinh tai nhức óc, đều khiến người xem kinh hãi.Gã La Phôi đứng bên ngoài nhìn vào trận đấu cũng phải ngơ ngốc lắc đầu.
Không tưởng được tên mập lùn Thạch Tiểu Tam lại lợi hại đến thế.
Vậy mà lúc trước chẳng hiểu sao gã cùng với tên mập đánh vùi với nhau 50 hiệp, mà vẫn bình yên như thường.Đang khi ấy, đột nhiên phía ngoài cửa trận lại ồn ào hẳn lên.
Một đoàn người ước lượng đến 20 nhân vật võ lâm, dẫn đầu là một lão đạo sĩ, tướng mạo thanh kỳ tiến vào.Tiểu Ma Tiên Lạc Băng Băng lúc này bị Thông Thiên Ma rượt đuổi dữ quá cũng đã mệt mỏi quá độ.
Nàng ta thân pháp u hồn đã không còn giữ được sự nhanh nhẹn vốn có, đã bắt đầu lộ ra hình thể để Thông Thiên Ma nhìn thấy mà tấn công rồi.Không ngờ đúng lúc nguy cấp, nàng lại nhìn thấy mấy người lạ mặt đang ồn ào tiến vào, vậy là ngay trong chớp mắt, Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng liền chạy đến núp ngay sau lưng lão đạo sĩ đang tiến vào kia.Thông Thiên Ma tức hận tiểu ma tiên Lạc Băng Băng vô cùng.
Lão bị nàng chọc ghẹo, chạy tới chạy lui cả một canh giờ nên lần này thấy nàng hiện rõ thân thể thì không đừng được vội lao theo xuất liền một chiêu chưởng phong.Ai ngờ lúc đó, tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã núp phía sau lưng vị đạo sĩ.
Thông Thiên Ma đánh chưởng về phía nàng chẳng khác gì định tiêu diệt luôn lão đạo sĩ nọ.Còn lão đạo sĩ vừa vào trận này chính là Thanh Vân chân nhân ở núi Trường Bạch.
Lão vừa nhập trận thì thấy một vị cô nương lẫn đến phía sau mình.
Trong lòng còn đang bất ngờ thì lại thấy lão Thông Thiên Ma lao đến nhằm người mình mà đánh.Thanh Vân chân nhân cả kinh.
Vội vàng vận hết công lực ra tay đánh ngay một chưởng ra chống đỡ chưởng phong của Thông Thiên Ma.Một tiếng “bùm” nổi lên.
Thân hình Thanh Vân chân nhân lùi cả lại, khí huyết nhộn nhạo.
Thế mới biết, chưởng lực vừa rồi của Thông Thiên Ma mạnh đến như thế nào.
Ngay cả lão đạo sỹ tề danh rất lớn trong võ lâm là Thanh Vân chân nhân mà khi chịu một chưởng của lão Ma cũng phải chấn động dữ dội.Thông Thiên Ma không ngờ có kẻ đứng ra cản trở lão giết Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nên tức giận đùng đùng quát lớn:– Lão mũi trâu.
Mau tránh ra để ta thu thập tiểu quỷ này.Thanh Vân chân nhân kinh ngạc, bấy giờ mới hiểu ra phát chưởng vừa rồi của Thông Thiên Ma là đánh vào cô nương đứng sau lưng lão.Thanh Vân chân nhân liền quay mặt nhìn lại, thì thấy Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng mặt mày tái xanh, đang đứng yên cố ổn định hơi thở.Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thấy tình thế nguy cấp, liền vội vàng nói lớn:– Lão đạo sĩ.
Tên ác độc kia nhìn thấy tiểu nữ phát hiện ra việc lão ta lấy được báu vật, nên định giết người diệt khẩu.
Đạo sĩ xin hãy cứu tiểu nữ.Lời nói của Lạc Băng Băng lập tức tạo nên biến động cực kỳ.
Mấy mươi cao thủ nghe nàng nói thế liền vội vàng xông lên, tiến tới vây lấy Thông Thiên Ma.Thông Thiên Ma trong lòng tức giận Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng vô tả.
Lão nghe nàng nói xàm, lại càng thêm tức giận, nghiến răng, nghiến lợi nói:– Con tiểu yêu kia ! Ta phải băm vằm mi ra mới được.
Không thể để ngươi sống thêm được nữa.Lão nói rồi bất chấp có gần chục cao thủ vây xung quanh, nhanh chóng phá vòng vây tiến về phía Lạc Băng Băng.Đám đông cao thủ thấy Lạc Băng Băng nói xong thì lão Thông Thiên Ma lại càng thêm tức giận muốn giết nàng.
Thế là không ai bảo ai đều trong lòng khẳng định lão già Thông Thiên Ma này đã lấy được báu vật của Thạch Thạch lão nhân rồi.Vậy là bọn người nọ liền vung đao kiếm lên nhất loạt quây lấy Thông Thiên Ma mà hạ thủ.Còn Thông Thiên Ma thì tức giận khôn tả.
Có miệng mà không nói được.
Lão thấy bao người xông ra cản mình giết Lạc Băng Băng thì không kể gì đến ai hết, liền tấn công người đó luôn.Đám đông có người không tránh kịp bị trúng phải chưởng phong của lão liền ngã lăn ra.Vậy là mọi người càng thêm tức khí.
Liền dồn sức tấn công về phía Thông Thiên Ma với một rừng đao, kiếm, chưởng.Thông Thiên Ma bị vây chặt thì càng điên tiết.
Lão biến hóa chưởng pháp, bộ pháp linh động phi thường làm cho quần hào vây quanh liên tiếp bị thương lùi lại.Đám người này ai ai đều thuộc hàng cao thủ.
Lại liều mạng vì bảo vật mà theo chân Thanh Vân chân nhân vào đây.
Vì thế ai ai cũng không ngán ngại chi Thông Thiên Ma mà không tập kích, tấn công lão..