Vương Thanh Hà nghĩ thông qua việc nói điều việc cùng là thiết kế của bậc thầy TM thì có thể khơi dậy hứng thú của người khác đối với mình, huống chi còn là cô ta chủ động tiếp cận với bọn họ nữa.
Kết quả là, vài người nổi tiếng đang nói chuyện với Tần Thiến Thiến đều liếc nhìn cô ta, sau đó thu hồi ánh mắt, vẻ chế nhạo nhàn nhạt trong mắt họ đâm thẳng vào trái tim Vương Thanh Hà.
Tần Hoài An tranh thủ cơ hội Vương Thanh Hà đi tới, nói: “Mọi người từ từ nói tiếp.”
Rồi cô quay lưng bước ra ngoài.
Vài người sững sờ, ánh mắt lại rơi vào Vương Thanh Hà, đều có chút phiền muộn, tại sao mợ Chử lại rời đi khi người phụ nữ này đến?
Có người nhìn Vương Thanh Hà nói: “Cô là người lúc vừa rồi đứng ở trên thảm đỏ trung tâm đó đúng không?
Nụ cười của Vương Thanh Hà bỗng chốc đông cứng lại, cô ta tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Vương Thanh Hà của công ty Vương Thị.
Tôi hiện đang làm việc với tư cách là một nghệ sĩ trong giải trí Tinh Du.”
Nhìn cách ăn mặc của cô ta không tệ, nhưng cái tên này thì chưa từng nghe qua.
“Vương Thị? Đó là ông lớn về công nghiệp nổi tiếng Vương Thị sao?”
Vương Thanh Hà sửng sốt lắc đầu: “Không phải, nhà tôi làm về đồ dùng thiết yếu hàng ngày.
“ồ” Sự nhiệt tình của người bên kia giảm đi rất nhiều.
Vương Thanh Hà khẽ siết chặt nắm tay, quả nhiên điều mà đám người này quan trọng nhất chính là gia cảnh của cô ta.
Một người khác hỏi: “Cô Vương là nghệ sĩ? Tôi không biết cô đã có những tác phẩm tiêu biểu nào?”
“Không lâu sau khi ra mắt, tôi đã tham gia một vài chương trình tạp kỹ, còn có hai bộ phim truyền hình nữa vừa được ký hợp đồng và sẽ sớm khởi quay thôi.”
“Ra là vậy.” Chỉ là một nghệ sĩ nhỏ.
Một số người đã sau khi hiểu sơ sơ về lý lịch của Vương Thanh Hà, đột nhiên cảm thấy mất hứng thú với cô ta, một số người khác lại đổ lỗi cho việc cô ta đến đã khiến Tần Hoài An rời đi.
Vương Thanh Hà xấu hổ đứng đó, cuối cùng nhận ra rằng những người này không hề coi cô ra gì hết.’ Cô ta không khỏi nghiến răng thầm trong lòng: Khi nào tôi trở thành mợ Chử, thì xem các người sẽ thế nào.
Lúc này, có một phụ nữ trung niên tao nhã đi tới.
Vương Thanh Hà vui mừng khôn xiết, nghĩ cuối cùng cũng có người chủ động nói chuyện với chính mình, trước tiên nói: “Xin chào, tôi là Vương Thanh Hà”
Bà Trương đứng trước mặt lắc đầu, “Cô Vương, cô không nên mặc bộ váy này.”
Vương Thanh Hà đột nhiên nở nụ cười, đến tìm để làm khó cô ta sao?
Giọng điệu của cô ta đột nhiên khó chịu, “Tại sao tôi không mặc được cái váy này? Là do Tân Hoài An cũng mặc quần áo do bậc thầy TM thiết kế nên tôi không thể mặc được nữa sao?”
Bà Trương thích thú nói: ‘Không phải vậy.
Tôi chỉ muốn nói với cô rằng bộ váy cô đang mặc bây giờ được thiết kế cho những buổi biểu diễn và thảm đỏ.
Trong bữa tiệc kinh doanh hôm nay, nó không những không làm cho cô nối bật mà còn khiến mọi người cảm thấy không phù hợp”
Vương Thanh Hà nhíu mày, đương nhiên cô ta không tin lời nói đó của bà ấy, “Thật là vô nghĩa, quần áo không phải chỉ cần đẹp là được rồi sao?”
Bà Trương sửng sốt, bà ấy ân cần nhắc lại là ai mà biết cô gái họ Vương này có tính cách cực đoan như vậy.
Chỉ là bà ấy không cảm thấy thoải mái cho.
lắm khi nhìn thấy tác phẩm mà mình đã thiết kế như bị xem như một vật để phơi bày không đúng chỏ.
Bà ấy nói: ‘Cô Vương, nếu cô muốn, tôi có thể giúp cô sửa đổi một chút chiếc váy này”
“Cái gì?”Vương Thanh Hà không khỏi chế nhạo khi nghe điều này: “Đây là tác phẩm của bậc thây TM.
Bà có thể giúp tôi sửa đổi nó không? Bà nghĩ rằng bà là bậc thầy TM sao!
Bà Trương: …
Đứng ở cách đó không xa, Trương Nhược Phi không nghe được nữa, không khỏi bước lên phía trước, lạnh lùng nhìn Vương Thanh Hà, ‘Dù cho quần áo có tốt đến đâu mà mặc trên người một kẻ không có đạo đức thì cũng chỉ làm giảm giá trị của bộ quần áo đó mà thôi!”
Anh-~’ Vương Thanh Hà trừng mắt nhìn anh ta.