Chử Châu thờ ơ nói: “Tại sao? Chấn Phong là cháu trai của tôi và là người phụ trách chính danh của Tập đoàn Chu Thị.
Tất cả những gì mà em làm trước đây đều là phát triển Tập đoàn y tế Chử Thị lớn mạnh hơn rồi đưa nó cho thằng bé.
Bây giờ nó có ý định như này, em cũng rất vui về”
Lời nói không có một chút sơ hở, Liễu Giai Tâm không thể phân biệt được ông ấy là chân thành hay giả tạo nữa.
Bà ấy không còn cách nào khác, nhàn nhạt nói: “Chú hai có lòng rồi.”
Chử Châu không nói gì, ở trong tiểu khu một hồi nói: “Vì Chấn Phong cũng đã không sao rồi, nên tôi cũng phải đi chào bà cụ chử một tiếng, kẻo làm bà phải lo lắng”
Nhìn thấy bóng dáng ông ấy biến mất ở cửa tiểu khu, sắc mặt Liễu Giai Tâm chợt trầm xuống.
Chử Châu này lúc nào trông cũng không nóng không lạnh, không thể hiện quá nhiều thứ, cho dù ở nhà họ Chu nhiều năm như vậy, bà ấy vẫn chưa hình dung được tính khí của ông ấy.
Những người thích che giấu nhiều chuyện sẽ luôn khiến người ta cảm thấy muốn đề phòng.
Chử Châu mang tin tức rằng ca phẫu thuật của Chử Chấn Phong diễn ra tốt đẹp cho bà cụ Chử và Tân Hoài An biết, cả hai đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“Anh ấy không sao là tốt rồi” Tân Hoài An nói, cả người căng thẳng đột nhiên thả lỏng.
Chử Châu nhìn thấy tia nhẹ nhõm trong mắt cô, ẩn ý nói: “Không ngờ cô Tân lại quan tâm đến Chấn Phong nhiều như vậ Tân Hoài An khế giật mình, nhàn nhạt lắc đầu nói: “Chú hai đừng hiểu lầm, chẳng qua là vì anh ấy đã cứu tôi…
Cô còn chưa kịp nói hết lời, Tống Cẩn Dung ở bên đã nhanh chóng nói với Chử Châu: “Đúng, đúng vậy, con bé này lo lắng sắp không chịu nổi nữa rồi.
Từ sáng sớm đến giờ con bé đã đứng cạnh ta bắt đầu chờ đợi rồi.
Ta chợp mắt một lát lúc dậy rồi vân thấy nó ngồi ở đó.
“
“Bà à” Tân Hoài An bất lực.
“Việc Chấn Phong dám từ bỏ mạng sống của mình để cứu con cho thấy thằng bé cũng rất quan tâm tới con đấy” Tống Cẩn Dung nói một cách kiên quyết.
Trước đây anh rất thờ ơ với Tân Hoài An, Chấn Phong một mực cho rằng người mà anh thích là Vương Thanh Hà, vì vậy bà cũng không nói thêm gì nhiều.
Kết quả là bây giờ lại có cái này, để bảo vệ Tân Hoài An, Chấn Phong thậm chí đã không tiếc cả tính mạng mình.
Chà, hai người này … có trò để chơi rồi!
Ánh mắt trầm tư của Chử Châu lưu lại trên mặt Tân Hoài An, trong mắt hiện lên một chút ý tứ sâu xa.
Hai người ra khỏi sân nhà bà cụ Chử.
Sau đó Chử Châu nói, “Tôi nghe nói rằng cô đã phát hiện ra vấn đề với đồ uống trong bữa tiệc.
Trong lòng cô có nghi ngờ gì về kẻ đứng đằng sau chuyện này không? Người đã lên kế hoạch sai người đến ám sát cô và Chấn Phong trên đường liệu là ai2 Có phải là cùng một người không?
Tân Hoài An nhàn nhạt nở nụ cười, “Chú hai Chử có lẽ đã hỏi nhầm người rồi.
Vừa rồi tôi lấy nước trái cây thì phát hiện nước có vấn đề, Vệ Nam mới nhanh chóng phản ứng.
Chỉ là trùng hợp thôi.
Nếu bảo là chuyện này là do ai làm, ai có thù lớn với nhà họ Chử mà dám đắc tội trằng trợn như vậy, Chú hai Chử, hẳn là chú hiểu rõ hơn tôi chứ? “
“Tôi đã ở nước ngoài nhiều năm rồi, đối với tình hình trong nước cũng không rõ ràng lắm.
Xem ra chuyện này chỉ có anh trai tôi và Chấn Phong mới có thể xác minh được.”
Chuyển đề tài, Chử Châu nó “Tôi đang nói cho cô biết một tin tức.
Ngày hôm qua giáo sư Smith đã trở về Trung Quốc, trong dự án viện nghiên cứu của ông ấy có một dự án đang xảy ra một chút vấn đề”
Tân Hoài An: “Cái đó…”
“Ông ấy nói, đợi đến khi nào cô khi xử lý xong việc, lúc nào muốn tới đó cũng đều có thể”
Tân Hoài An giật mình, bình tĩnh nói: “Nhờ chú cảm ơn giáo sư Smith giúp tôi.”