“Hơn nữa, địa chỉ nhà hàng này là anh gửi tôi, nếu tôi thực sự muốn lén lút hẹn hò, hay làm chuyện gì khiến nhà họ Chử mất mặt thì tôi cũng không thể nào chọn nơi này vào thời điểm này được chứ!”.
Chử Chân Phong không hề bị lay động mà chỉ cười lạnh: “Đây chính là chỗ thông mình cùng táo bạo của cô, không phải sao?”
Tần Hoài An sửng sốt, sắc mặt cô cũng trầm xuống: “Đây là do anh có thành kiến với tôi
Anh làm như không nghe thấy, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái: “Chuyện trả tiền lại cũng là chuyện mà cô vừa mới bịa ra phải không?”
“Tuyệt đối không phải! Lâm Bình Nguyên trả tiền lại cho tôi rồi, tôi còn định lấy khoản tiền này trả cho anh đây”
“Tiền đâu?”.
“Anh ta chuyền vào thẻ ngân hàng rồi đưa thẻ cho tôi” Vừa nói, Tần Hoài An vừa đưa tay vào túi áo.
Nhưng chẳng sờ thấy gì cả.
Thẻ đâu? Sắc mặt cô bỗng thay đổi.
Chử Chân Phong lạnh lùng híp mắt lại, anh như đã đoán được gì đó từ nét mặt của cô.
Anh quát lớn: “Dừng xe!” Tài xế liền vội vàng phanh gấp.
Tần Hoài An suýt chút nữa đã đập phải ghế trước, cô khó khăn lắm mới ngồi vững được nhưng lại nghe thấy anh tức giận nói: “Cút xuống xe!”
Cô bị đuổi xuống xe không chút lưu tình.
Tần Hoài An không nhịn được cười khổ khi nhìn đuôi xe tuyệt tình rời đi.
Người đàn ông kia sao lại nóng tính đến vậy.
Nhưng chuyện này vẫn phải giải thích rõ ràng, bằng không kết cục của cô còn thực khó nói.
Cứ bị giam lại như vậy thì cũng oan uổng cho cô quá.
Tần Hoài An tìm khắp người một lượt nhưng vẫn không tìm thấy thẻ ngân hàng, sáu trăm triệu cứ vậy mà mất sạch rồi à?
Cô đau lòng không chịu nổi.
Nhưng chuyện quan trọng nhất lúc này là khiến Chử Chân Phong tin tưởng cô.
Vì vậy Tần Hoài An liền gọi điện cho Chử Chân Phong.
Nhưng kết quả là đối phương cũng không nghe máy.
Cô chỉ đành gửi tin nhắn cho anh: “Anh Chử, tôi sẽ chịu trách nhiệm với những gì mình đã nói, đây chính là tin nhắn hẹn gặp mặt giữa tôi và Lâm Bình Nguyên, anh có thể xem thử xem”
Sau đó cô liền gửi ảnh chụp màn hình qua cho anh.
Tần Hoài An không biết bao giờ cô mới có thể nhận được tin nhắn hồi âm của anh nên cô chỉ đành nhìn ngó xung quanh.
Hai bên đường toàn là cây cối, cách mười mấy mét mới có một cái đèn đường, xe cộ qua lại cũng rất thưa thớt.
Không biết nơi này là đâu mà lại cực kỳ vắng vẻ.
Cô mở phần mềm gọi xe, nhưng vừa định mở định vị thì điện thoại lại “tít” một tiếng rồi tự động tắt nguồn.
Quả là nhà dột còn gặp mưa rào.
Mà trên người cô lúc này cũng chẳng có xu nào cả.
Cô chỉ đành thử vận may, xem thử xem có thể bắt được chiếc xe taxi nào rồi đợi về nhà trả tiền sau cũng được.
Tần Hoài An vừa nghĩ như vậy liền đi về phía trước.
Chở Gia Mỹ vẫn luôn theo sau thấy Tần Hoài An bị đuổi khỏi xe, quả thực không nhịn được vỗ tay tán thưởng.
Cô ta thấy cô ả giả mạo kia một mình bước đi bên đường còn thực muốn tiến lên khiêu khích, châm chọc vài câu.
Lúc này, có vài tên thanh niên ăn mặc hoa hòe hoa sói, vừa nhìn đã biết không đứng đắn đi ngang qua xe.
Chở Gia Mỹ vừa liếc nhìn bọn họ liền đột nhiên nảy ra một ý.
“Này, mấy anh đẹp trai ơi” Cô ta nhoài người qua cửa xe, gọi mấy người họ lại rồi phe phẩy xấp tiền trong tay: “Giúp em việc này với”
Tần Hoài An còn đang tìm xe taxi hoặc trạm xe buýt thì sau lưng bỗng nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau.
Mấy người kia không đợi cô quay đầu lại nhìn đã vượt lên trước chặn đường cô đi.
“Người đẹp, đi chơi với bọn anh chứ?”.