Sau khi hoàn thành các thủ tục, Ôn Nhã Ly nói với Trương Nhược Phi: “Không ngờ lại có thể sớm làm việc ở đây, cám ơn anh Trương.”
Trương Nhược Phi nhìn cô gái ngoan ngoãn trước mặt, gãi gãi sau đầu, nói: “Đừng gọi tôi là anh Trương nữa, cô là bạn của Tân Hoài An cũng là bạn của tôi.
Cứ gọi tên đi! Chỉ gọi tôi là Nhược Phi!”
Ôn Nhã Ly giật mình, hai bên tai đỏ bừng, trong miệng không nói ra được hai chữ đó.
Nhìn da mặt cô ấy mỏng như thế, Trương Nhược Phi vỗ vỗ vai cô ấy, “Không sao! Lần sau gọi điện thoại cho thì lưu lại, tôi đi trước đây, cô cố lên nhé!”
“Vâng vâng, tôi nhất định sẽ nỗ lực làm việc, cám ơn anh!” Ôn Nhã Ly cười nói.
Nhìn Trương Nhược Phi rời đi, Ôn Nhã Ly nhìn bảng tên của mình trong lòng bàn tay: Trợ lý Thiết kế 2, Ôn Nhã Ly.
Không giấu nổi sự phấn khích, cô ấy hít một hơi thật sâu rồi đi tìm công việc của mình.
“Cô gái này với ông chủ có quan hệ gì vậy?”
“Không biết, đích thân ông chủ đưa tới đây.
Có thể là bạn gái … Tuy rằng chỉ là trợ lý nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận.
Có lẽ sau này sẽ trở thành bà chủ của công ty chúng ta’ “
“Thật hay giả thế?”
Nghe mơ hồ có mấy giọng nói về mình, Ôn Nhã Ly giật mình, mặt đỏ bừng xấu hổ.
Một số người thực sự nghĩ rằng cô ấy chính là bạn gái của anh Trương, điều này thật không thể tin được!
“Nhã Ly, chủ tịch muốn gặp em” Nhà thiết kế Hồ Trân An nói.
“Chủ tịch?” Ôn Nhã Ly sửng sốt, “Đó là… Không phải mẹ của anh Trương sao?”
“Đúng vậy.”
Mẹ Trương thiếu gia là một bậc thầy TM, bà ấy chính là thần tượng mà cô ấy luôn muốn được nhìn thấy một lần!
Ôn Nhã Ly đột nhiên trở nên hưng phấn xen chút căng thẳng.
Hồ Trân An nhìn phản ứng của cô ấy, chớp chớp mắt, giống như nói chuyện phiếm: “Quan hệ của cô và cậu Trương… thật sự là bạn trai bạn gái sao?”
“Không, không phải! Anh ấy là bạn của bạn tôi … Tôi không quen anh ấy” Ôn Nhã Ly vội vàng giải thích.
Hồ Trân An có chút nghi hoặc, “Thật sao? Tôi thấy cô có vẻ rất kích động, tôi còn tưởng cô đi gặp mẹ chồng tương lai cơ đấy”
‘Vẻ mặt Ôn Nhã Ly cứng đờ, đột nhiên cô ấy cảm thấy một chậu nước lạnh tạt xuống đầu mình.
Tại sao ai cũng nghĩ cô ấy có liên quan gì đó đến Trương Nhược Phi vậy…
Cẩn thận bước vào văn phòng chủ tịch.
Nhìn người phụ nữ trung niên vô cùng có năng lực tao nhã đang ngồi trên ghế văn phòng, Ôn Nhã Ly ngẩn người.
Đây là thần tượng của cô ấy! Bà chủ của TM thần tượng của cô ấy!
Đường Mạc cũng đang nhìn cô, thấp giọng cười một tiếng.
Nghe thấy tiếng cười, Ôn Nhã Ly định thần lại, cúi đầu vội vàng nói: “Chủ tịch, bà đang tìm tôi ạ?”
“Tôi nghe Nhược Phi nói cô rất thích thiết kế của tôi” Đường Mạc nhẹ giọng nói.
“Thích ạ!” Nhắc tới điều này, Ôn Nhã Ly hưng phấn ngẩng đầu, “Bà là nhà thiết kế mà tôi ngưỡng mộ nhất.
Vì thích từng tác phẩm của bà nên tôi đã nghiên cứu chúng vô cùng kỹ lưỡng.
Điều đáng tiếc duy nhất là bà không thường xuyên cho ra nhiều sản phẩm mới.
……, Đường Mạc không khỏi nở nụ cười, “Tôi đã đọc sơ yếu lý lịch của cô, trong đó có mục phân bình sản phẩm của cô.”
“Cái này …” Ôn Nhã Ly khó xử cắn môi khi nghĩ đến việc bài phân bình sản phẩm đó của mình về thần tượng lại bị thân tượng nhìn thấy.
Đường Mạc khen: “Cô phân bình nó rất hay.
Có muốn nghe tôi góp ý không?”
Ôn Nhã Ly chớp mắt.
Chuyên tâm lắng Đường Mạc nói: “Tôi muốn nhận một người học việc, cô có hứng thú không?”
Bà ấy cong đuôi mắt cười nhìn cô gái trước mặt.
Con trai bà ấy quả là người có tâm nhìn tốt, nên mới tìm được một cô bạn gái giản dị và đáng yêu thế này..