Một gương mặt đẹp trai, trẻ tuổi xuất hiện trên màn hình đối diện.
Nghe người đàn ông trung niên báo cáo xong, trên mặt không lộ ra chút vui mừng nào, chỉ cười nhạt nói: “Không sao, hãy cho tôi cách liên lạc với cô con gái nuôi kia, mẹ tôi rất thích căn nhà này, nhất định phải giành cho bằng được”
“Vâng, vậy tôi đi điều tra một chút”
Một lát sau, người đàn ông trung niên hỏi được số điện thoại của Tân Hoài An từ chỗ Chung Chí Viễn, ông ta nhắn tin qua.
Người đàn ông đang ngồi trong phòng bao uống rượu, điện thoại của cậu ta chợt sáng lên.
Cậu ta cầm lên nhìn qua và tỏ vẻ kinh ngạc.
“Tân Dụ à, cậu sửng sờ cái gì đấy? Đến lượt cậu rót rượu cho anh Phong kìa”
Tịch Sơn Lâm nói xong, thuận tiện võ vai cậu ta.
Tân Dụ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, cậu ta nhịn không được hỏi: “Anh Phong ơi, số điện thoại của chị dâu chẳng phải là 15866998…”
“Không biết, xóa rồi” Chử Chấn Phong hờ hững trả lời, dưới ngọn đèn mờ tối, sắc mặt của anh khiến người ta khó nắm bắt.
Mấy người bên cạnh ăn ý liếc mắt nhìn nhau.
Tịch Sơn Lâm thuận miệng hỏi: “Tân Dụ, sao cậu đột nhiên hỏi điều này?
“Không có gì” Tân Dụ cất di động, cười nhạt nói: “Nào, tiếp tục uống rượu thôi.”
Tịch Sơn Lâm không đồng ý cũng không suy nghĩ nhiều nói: “Làm vậy mới đúng chứ, rót rượu cho anh Phong đi, dùng chị dâu gạt chúng †a quay mòng mòng, đêm nay nhất định phải chuốc say cậu ta!”
Tân Dụ vừa rót đầy ly rượu vừa trả lời, trong lòng nghĩ tới sự việc kia.
Haiz, tại sao lại có sự việc trùng hợp như thế.
“Wow, tối nay anh Phong uống mạnh như vậy sao?” Giọng nói của Tịch Sơn Lâm kéo suy nghĩ của cậu ta lại.
Nhìn rượu vừa rót đầy lại bị anh Phong uống một hơi cạn sạch, anh ta ngây ngẩn cả người.
“Anh Phong ơi, cái nà) Tịch Sơn Lâm gật đầu: “Rõ ràng có gì đó không ổn lắm, không phải bị đả kích gì chứ? Lẽ nào là vì… Tân Hoài An?”
Nghe thấy cái tên này, tay cầm ly rượu của Chử Chấn Phong hơi dừng lại, một lát sau anh cầm ly rượu gõ vào Tịch Sơn Lâm: “Chỗ uống rượu mà nói mấy lời nhảm nhí như thế làm gì!”
Tịch Sơn Lâm dùng hai tay đỡ lấy ly rượu, anh ta hào phóng cười ược, không nói nhiều nữa, uống hết rượu đi, tối nay tôi mời!”
Chử Chấn Phong híp đôi mắt đen láy, chất lỏng trong ly rượu lại có thể biến thành gương mặt bình tĩnh lạnh nhạt của Tân Hoài An.
Gặp phải quỷ rồi!
Anh khẽ chửi thầm trong lòng, đổ rượu vào miệng.
Sau khi uống cạn sạch rượu, Tịch Sơn Lâm nhìn thấy Chử Chấn Phong nằm trên ghế sô pha mà khóe miệng khẽ giật giật.
“Này, phải làm sao đây, trước đây còn có chị dâu tới xử lý, bây giờ không còn chị dâu nữa, anh Phong hiện tại lại say thành như vậy rồi thì có ai tới giải quyết đây chứ?”
Ánh mắt của Tịch Sơn Lâm quét quanh một vòng ghế lô, nhìn về phía người đàn ông ngồi ở vị trí xa nhất nói: “Hạ Phi? Ở đây cậu là người lớn tuổi nhất, cậu là đại ca, nếu không thì cậu chăm sóc cho cậu ấy đi?”
“Dám nói tôi lớn tuổi nhất, cậu muốn chết phải không?” Hạ Phi ngoài cười nhưng trong không cười.
Nhớ tới con mèo hoang nhỏ hôm qua còn than thở mãi về tuổi tác của anh ta, hiện tại anh ta chỉ muốn đánh chết Tịch Sơn Lâm thôi.
Tịch Sơn Lâm nhìn về phía Trần Bảo Nam, kết quả là anh ta làm ra vẻ như không còn tỉnh táo lắm, cho nên anh ta đành phải từ bỏ ý định này.
“Tân Dụ, cậu không có người ở nhà, cậu xem xem?”
Tân Dụ cười ảm đạm, lấy chiếc áo khoác vest rồi nói: “Thật ngại quá, mẹ của tôi không cho tôi mang đàn ông về nhà”
Nói xong, anh ta liền xoay người đi trước một bước..