Tân Hoài An lạnh lùng nhìn anh ta, giọng nói không cao không thấp, vừa đủ để những người xung quanh có thể nghe thấy: “Anh thật đúng là ghê tởm, ghê tởm khủng khiếp, ghê tởm chết đi được!”
Lời vừa thốt ra, ánh mắt của mọi người từ bốn phía lập tức đổ đồn về họ.
Tân Hoài An lạnh lùng cong môi, trực tiếp bước qua mặt anh ta.
Khi đi ngang qua người Lâm Bình Nguyên, cô còn không quên cụp mắt liếc nhìn lá cờ thưởng trên tay anh ta, buông lời chế nhạo: “Đối với một người bác sĩ, y đức còn quan trọng hơn cả y thuật.
Mà anh, cái gì cũng không có, còn không biết xấu hổ nhận lá cờ thưởng này sao?”
“Em!” Lâm Bình Nguyên vô cùng tức giận nhưng vẫn còn bận tâm đến hình tượng của mình trước mặt người khác nên chỉ biết mỉm cười áy náy, sau đó đi vào phòng làm việc của mình.
Đến khi xung quanh không còn ai, anh ta mới ném mạnh lá cờ thưởng trong tay xuống đất, dùng sức đập vào bàn, vẻ mặt có chút dữ tợn: “Tân, Hoài, An!”
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh ta cũng chậm rãi bình tĩnh lại, trong lòng lóe lên một tia nghi hoặc.
Tân Hoài An đến bệnh viện làm gì? Vừa rồi nhìn lướt qua tờ kiểm tra trên tay cô ta, hình như là khám phụ khoa thì phải.
“Tân Hoài An, cô… không sao chứ?”
Thấy cô đi ra, Trương Nhược Phi lập tức hỏi thăm, ánh mắt lộ vẻ quan tâm.
Tân Hoài An lắc đầu, bình tĩnh mỉm cười, thoải mái nói: “Không sao cả, anh vội vàng giúp tôi cả trưa, chắc giờ cũng đói rồi.
Đã đến giờ ăn tối, tôi mời anh một bữa nhé!”
Trương Nhược Phi giật mình, không hiểu sao khi nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, trong lòng anh ta cảm thấy nặng nề một cách khó hiểu.
Nhưng anh ta cũng không nhiều lời, gật đầu nói: “Đi luôn! Cô muốn ăn ở đâu, tôi lái xe đến đó”
Tân Hoài An lên xe, cụp mắt im lặng một lúc rồi bỗng đột nhiên quay đầu lại nói: “Nhược Phị, tôi… chuyện tôi mang thai, mong anh hãy giữ bí mật giúp tôi.”
Trương Nhược Phi bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của cô, trịnh trọng gật đầu: “Được”
“Chúng ta đi ăn ở chỗ nào?” Anh ta hỏi lại một câu rồi khởi động xe.
Tân Hoài An cảm kích nhìn anh, vẻ mặt lập tức trở lại bình thường, cất tiếng nói: “Tôi biết có một nhà hàng cơm Tấm rất ngon, chúng ta đến đó ăn đi”
Hai người vừa rời khỏi, một chiếc xe con khác liền chậm rãi dừng lại trước cổng viện.
“Chấn Phong, đây đều là những vết thương nhỏ không có gì nguy hiểm.
Công việc của anh bận rộn như vậy mà vẫn tự mình đưa em đến bệnh viện kiểm tra thế này thì làm phiền anh quá” Vương Thanh Hà nũng nịu nói.
“Không có gì: Chử Chấn Phong bình tĩnh phun ra hai chữ, nét mặt vẫn lạnh lùng không chút biến đổi.
Đôi mắt sâu thẩm của anh đang nhìn về một hướng khác, đáy mắt thâm thúy hiện lên sự nghi ngờ.
Hai người vừa nãy chính là Tân Hoài An và Trương Nhược Phị, tại sao bọn họ vẫn còn liên lạc?
Hơn nữa, hai người bọn họ đến bệnh viện làm gì?
Nghi vấn xuất hiện từng câu một trong đầu khiến Chử Chấn Phong cảm thấy như có một móng vuốt đang cào xé trái tim mình.
Trước giờ anh vẫn luôn bình tĩnh và kiềm chế, rất ít khi nảy sinh những cảm xúc như này.
Hơn nữa, chúng còn là những cảm xúc liên quan đến Tân Hoài An, một người đã sớm không còn bất cứ ràng buộc gì với anh nữa..