Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


Trong nháy mắt khi cô còn đang kinh ngạc, Vương Thanh Hà nhìn thấy trong mắt cô, có một bóng dáng đang đi lên, đột nhiên kinh hãi hô lên một tiếng.

Tân Hoài An không hiểu gì nhìn về phía cô ta, chỉ thấy cô ta đang ngã về phía sau.

Mà phía sau cô ta, là cầu thang trống không!
Tân Hoài An theo bản năng đưa tay kéo cô lại, lại bị cô ta xua ra.

Thấy Vương Thanh Hà sắp ngã xuống cầu thang, Chử Chấn Phong nhanh chóng lao người đến bắt lấy cô ta, kéo cô ta vào trong lòng.

“Không sao chứ?” Chử Chấn Phong nhanh chóng hỏi.

Khóe mắt Vương Thanh Hà tràn ngập sợ hãi, thậm chí còn ứa nước mắt, rụt rè nói: “Em, em chỉ là hỏi sao cô ấy lại ở đây, đã bị cô ấy đẩy xuống dư: Nghe vậy, Chử Chấn Phong ngước mắt lên, ánh mắt tối sâm nhìn chăm chằm vào Tân Hoài An đang đứng trên cầu thang.

Tân Hoài An đúng lúc đang thu tay lại.


Hành động ấy lại thành ra cô đúng như những gì Vương Thanh Hà miêu tả, là cô đã đẩy cô ta.

Chử Chấn Phong càng thêm nhíu mày, lạnh mặt đi đến trước mặt Tân Hoài An, khí thế lạnh lùng bao trùm xung quanh cô.

Tân Hoài An cuối cùng cũng hiểu, Vương Thanh Hà không phải vô ý bị ngã, mà là cố ý tự diễn, nhằm hãm hại cô.

Tuy răng cô không muốn có bất cứ vướng mắc gì với Chứ Chấn Phong và Vương Thanh Hà, thế nhưng, không có nghĩa là cô sẽ không bị người ta giăng bẫy.

“Là cô ta tự ngã xuống, tôi không đẩy cô ta” Tân Hoài An thản nhiên nói, hai mắt trầm lặng nhìn về phía Chứ Chấn Phong, đáy mắt ngập tràn sự thản nhiên.

Nhìn cô như vậy, Chử Chấn Phong có chút do dự, đôi mắt đen thâm sâu: “Cô chắc chắn không phải là cô không?”
“Không phải” Tân Hoài An giọng điệu chắc chắn.

Vương Thanh Hà thấy vậy thì bỗng chốc lo lắng.

Nghe ý tứ của cậu Chử, hình như cũng tin tưởng Tân Hoài An sao? Lẽ nào anh ấy muốn hướng về cô?

Ánh mắt cô ta giao động, lập tức đứng lên nói: “Chấn Phong, cô ấy không thừa nhận thì bỏ đi.

Có lẽ cô ấy không cố ý, chỉ là mới chạm vào em, lại không biết phía sau là cầu thang, là em đã hiểu lầm cô ấy”
Nói rồi, cô ta giơ tay lau nước mắt, vừa rồi còn sợ hãi lại ủy khuất, bây giờ đã ra vẻ mạnh mẽ, hào phóng, như thể mọi chuyện đúng là như vậy.

Trong lòng Tân Hoài An không khỏi lạnh lùng.

Có vẻ sau khi bước vào nghiệp diễn, cô ta không chỉ nâng cao khả năng diễn xuất, mà cả trình độ nói chuyện cũng được nâng cao.

Những lời này, không chỉ có thể nói rõ là cô đẩy cô ta, lại còn ra vẻ tốt bụng nói đây là hiểu lầm, còn chủ động bỏ qua cho cô.

Người bình thường nghe xong, chỉ sợ đều phải khen Vương Thanh Hà một câu, hơn nữa còn thêm chán ghét Tân Hoài An.

Còn về Chử Chấn Phong… quả nhiên, anh nhíu lông mày, khuôn mặt càng thêm phần lạnh lùng.

Xem ra anh ta cũng không phải người đàn ông thông minh đến vậy.

Tân Hoài An hờ hững thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng vào Vương Thiên Hà, cười lạnh nói: “Tôi còn chưa chạm vào cô thì sao đẩy cô xuống được? Nếu cô nhất quyết nói là tôi đẩy xuống, thì được, ở đây cũng không phải chỉ có hai chúng ta, tìm những người xung quanh hỏi một chút thì không phải sẽ biết có chuyện gì sao?”
“Nói đúng lắm! Tôi tin cô ấy nhất định không đẩy cô, tôi thấy là cô đi giày cao gót, tự mình không đứng vững, ngã xuống lại đổ lỗi cho người khác thì cô!” Giọng Trương Nhược Phi đột nhiên vang lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận