“Hóa ra người mà cậu Chử muốn cưới là người phụ nữ kia, đúng là có bệnh, nhất định là cô ta cố ý!” Trương Nhược Phi thấp giọng mắng một câu, nhìn thấy có không ít người lấy điện thoại ra chụp Tân Hoài An, lạnh lùng quát: “Không được chụp!”
Nói xong, anh ta vươn cánh tay dài ra, bảo vệ Tân Hoài An rời khỏi nhà hàng.
Vương Thanh Hà nhớ lại vừa rồi Tân Hoài An bị mọi người vây xem, khuôn mặt xấu hổ vô cùng, trong lòng cô ta có chút đắc ý.
Cô ta đi đến bên cạnh chiếc xe, đang định lên xe, nhưng ngẩng đầu lên lại đối diện với đôi mắt sắc bén lạnh lùng của Chử Chấn Phong.
Trong lòng cô ta không khỏi lo lắng, trên mặt lại như không hiểu nguyên nhân mới hỏi: “Chấn Phong, anh sao vậy?”
Gương mặt tuấn tú của Chử Chấn Phong như một hố sâu, bao phủ hơi thở lạnh lẽo đến cùng cực.
Đôi môi mỏng của anh khẽ động, trầm giọng nói: “Vừa rồi Tân Hoài An không đẩy cô, vì sao lại nói là cô ấy?”
Vương Thanh Hà ngây người.
Vừa rồi cô ta đã biểu hiện rất tốt, không biết đã mắc lỗi ở đâu.
Để che giấu sự chột dạ, cô ta ôn nhu nói: “Anh thà tin cô ấy cũng không tin em sao?”
Trên mặt Chử Chấn Phong lộ rõ vẻ thất vọng, cũng không giải thích gì nhiều, chỉ mở cửa xe ngồi vào trong.
“Công ty còn có việc, tôi không đưa cô đến đoàn phim nữa, cô kêu trợ lý đến đón đi”
Nhìn thái độ lạnh lùng đột ngột của anh, Vương Thanh Hà lập tức nhận ra bản thân đã phạm lỗi.
Người đàn ông khôn ngoan này dường như thích thẳng thắn hơn là che đậy.
Cô ta vội vàng nói: “Là em đã sai.
Em, em… không cố ý gài bẫy cô ấy, chỉ là nhất thời tức giận… Em tưởng rằng cô ấy xuất hiện chung một nhà hàng với chúng ta là vì cố ý tiếp cận anh”
Chử Chấn Phong nhíu mày: “Sao cô lại có ý nghĩ như vậy?”
“Cô ấy từng là người bạn tốt nhất của em, nhưng ngay cả hôn nhân của em cũng muốn cướp đi.
Em quả thực không thể tin cô ấy, cũng không dám tin nên mới nhạy cảm như vậy..” Vương Thanh Hà thấp giọng nói.
Chử Chấn Phong sắc mặt lạnh nhạt, lạnh lùng nói: “Tôi và cô ấy không có chút khả năng nào.”
Mặc dù chấp nhận lời giải thích của Vương Thanh Hà, nhưng không có nghĩa là anh chấp nhận được việc cô ta đã cố nói dối và che giấu.
Gương mặt anh không chút biểu cảm: “Cô không cần phải làm như vậy, kêu trợ lý của cô đến đón đi, tôi đi trước đây”
Nói rồi, anh lái thẳng xe đi.
Vương Thanh Hà đúng tại chỗ, phiền não dậm chân.
Cô ta vì muốn Chử Chấn Phong chán ghét Tân Hoài An nên mới làm như vậy, kết quả lại khiến anh bất mãn với cô ta, đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo!
Đang chuẩn bị gọi điện cho trợ lý thì một cuộc điện thoại được gọi đến.
Nhìn thấy tên Lâm Bình Nguyên, Vương Thanh Hà nhíu mày.
Vốn tưởng Lâm Bình Nguyên có thể giúp mình, kết quả lại không có chút ích nào.
Cô ta vốn không muốn qua lại với anh ta nữa.
Nhưng trước đây khi hợp tác với anh ta tính kế Tân Hoài An, trong tay anh ta vẫn còn nắm được thóp cô ta.
Xem xét chuyện này, Vương Thanh Hà không còn chút tâm trạng nào nhưng vẫn trả lời điện thoại.
“Tân Hoài An mang thai rồi Lâm Bình Nguyên nói ngắn gọn mổ câu, nhất thời khiến Vương Thanh Hà ngây ra.
“Là của anh?” Cô ta nắm chặt điện thoại di động trong tay, trong lòng còn hy vọng chút may mắn.
Lâm Bình Nguyên cười nhạo: “Sao có thể chứ? Chuyện của tôi và cô ấy đã qua lâu rồi, cũng chưa gặp lại lần nào.
Tôi đang định hỏi cô, cái thai của cô ấy… có phải là của Chử Chấn Phong không?”
Mí mắt Vương Thanh Hà cụp xuống, gần như không cần suy nghĩ: “Tôi làm sao biết được”
Nói xong cô ta liền cúp máy..