Trên bàn ăn cơm, chủ đề nói chuyện vừa rồi giống như một sự việc xen vào giữa nên không ai nhắc lại nữa.
Ôn Nhã Ly vẫn nhã nhặn như bình thường, khuôn mặt cô nở một nụ cười ngọt ngào.
Dường như cô không hề để tâm đến những câu nói vừa rồi.
“Chị Hoài An, tay nghề nấu ăn của chị thật lợi hại, so với đồ ăn mà em nấu còn ngon hơn rất nhiều!”
“Đồ ăn em nấu cũng không tồi mà” Tân Hoài An quay lại mỉm cười rồi trả lời.
Sau đó cô quay sang Đường Mạc, n‹ ì Trương, cháu có ý định muốn ra ngoài ở riêng, hai ngày nay thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều”
Không đợi Đường Mạc trả lời, Trương Nhược Phi đã nhanh nhảu lên tiếng: “Không phải cô nói rằng sẽ ở đây một thời gian dài sao, sao đột nhiên lại đổi ý như vậy?”
Đường Mạc có chút trầm ngâm liếc nhìn anh ta một cái.
“Chị Hoài An, chị sống ở đây không tốt sao, sao lại phải chuyển đi vậy?” Ôn Nhã Ly cũng hỏi một cách khó hiểu.
Tân Hoài An đã đem chuyện cô đã nghỉ việc ở phòng thí nghiệm của Giáo sư Smith nói cho bọn họ biết.
“Bởi vì chị còn một chút việc riêng chưa thể xử lý một cách ổn thỏa được, không thể sắp xếp được thời gian nên đành phải nghỉ việc và từ bỏ quyết định đi du học”
Cô nói như vậy nhưng vẫn không đề cập đến chuyện mình đang mang thai.
“Cô định xử lý chuyện riêng như thế nào? Ở đây cô cũng có thể lo liệu được mà” Đường Mạc nghĩ ngợi một lúc, rồi đề nghị: “Nếu không thì hay là tôi và Nhã Ly cùng thu dọn vào trong một phòng, để cho cô ở một phòng riêng nhé?”
“Dì Trương, không cần phải phiền phức như vậy đâu.
Cháu rất cảm kích ý tốt của dì.
Nhưng chuyện này không phải ngày một ngày hai mà có thể sắp xếp ổn thỏa được nên tốt hơn hết là cháu nên tìm một chỗ ở khác”
Thấy thái độ của Tân Hoài An rất cương quyết, Đường Mạc cũng không nói gì thêm nữa.
Ôn Nhã Ly cũng chỉ là sống nhờ ở đây, chuyện này cô đương nhiên không thể can thiệp vào, đành thở dài, nói với vẻ vô cùng tiếc nuố còn tưởng rằng sẽ có thể cùng chị Hoài An sống với nhau ở đây một thời gian dài hơn nữa cơ”
Trương Nhược Phi nhìn Tân Hoài An với vẻ mặt trầm mặc hiếm thấy, anh ta mím môi không nói một lời nào.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Mạc cùng Ôn Nhã Lý còn phải bàn bạc về vấn đề thiết kế cho sản phẩm mới nên Tân Hoài An chủ động thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp để rửa.
“Để tôi giúp cô” Trương Nhược Phi nói xong lập tức đứng dậy đi vào phòng bếp.
“Thằng bé này trước kia chưa bao giờ thấy nó tự nguyện bước vào phòng bếp đâu.” Đường Mạc khẽ nhíu mày khi nhìn bóng dáng đứa con trai của mình biến mất sau cánh cửa phòng bếp.
“Cô này, anh Nhược Phi và chị Hoài An là bạn bè tốt của nhau đấy.
Nhìn thấy chị Hoài An phải một mình dọn dẹp, anh ấy làm sao có thể yên tâm được” Ôn Nhã Ly nói.
Đường Mạc nhìn thấy tâm tư đơn thuần của cô học trò nhỏ thì mỉm cười, thích khẽ xoa đầu cô: “Cô nhóc này, nếu em thích Nhược Phi thì chắc chắn không thể có những ý nghĩ như vậy đâu”
Ôn Nhã Ly cảm thấy rất khó hiểu nhưng Đường Mạc cũng không giải thích tỉ mỉ mà đưa cô ấy lên tầng cùng mình..