Hôm tiệc giao lưu, Tống Cẩn Dung đưa Chử Gia Mỹ theo đến từ sớm.
Phòng khách được trang trí thành phòng trưng bày cỡ nhỏ, bày ra không ít đồ thêu.
“Nhấc cái này lên, cái này đặt ở chính giữa, động tác nhẹ nhàng chút! Đây là bộ đồ thêu quý giá nhất đấy!” Bà Hoa còn đang chỉ huy bố trí hiện trường lần cuối.
Quay đầu thấy Tống Cẩn Dung, trên mặt lập tức nở nụ cười vui mừng: “Ôi chao, chị Dung, sớm thế này mà chị đã đến rồi!”
“Chị qua sớm nhìn xem có thể giúp được gì không” Tống Cẩn Dung cười ha ha nói.
“Ở đây chỗ nào có thể khiến chị ra tay chứ, đã bày biện gần xong cả rồi” Bà Hoa mỉm cười nói.
Bà ta mặc một bộ sườn xám màu đen thêu hoa Tử Kim, đeo hoa tai ngọc trai, khuôn mặt năm mươi tuổi được chăm sóc tốt, tao nhã duyên dáng.
Trong lúc nói chuyện với Tống Cẩn Dung, ánh mắt của bà ta nhìn sang Chử Gia Mỹ, có chút ngạc nhiên: “Đây là…”
với chị em thân thiết nhưng vẫn lo lắng cho cháu mình.
Bà Hoa bèn vẫy tay, một người phụ nữ ưỡn bụng bước đến.
“Mẹ, mẹ tìm con ạ?”
“Vân Tình, con dẫn Gia Mỹ dạo quanh nhé.
Con bé tò mò về hàng thêu, nếu không hiểu chỗ nào cũng có thể hỏi con”
“Dạ” Hứa Vân Tình gật đầu, đưa Chử Gia Mỹ sang bên kia.
Tống Cẩn Dung ngồi xuống, dõi mắt nhìn về phương xa, vừa khéo nhìn trúng bức tranh thêu mới được trưng bày.
n này dâu nhà họ Tân không đến được sao?” Tuy hỏi nhưng hình như bà đã biết câu trả lời, giọng nói đong đầy tiếc nuối.
Bà Hoa khẽ thở dài, nhìn bức tranh thêu chính giữa khiến mọi tác phẩm xung quanh trở nên ảm đạm, bà ta buồn bã nói: “Phải, sức khỏe cô ấy không tiện, nhà chồng cũng săn sóc được lắm, từ ngày giao Hiệp hội cho tôi thì không về Hải Lam nữa”
Người phụ nữ tài tình kia quá xuất sắc, kỹ thuật thêu thùa cực cao, còn trẻ mà đã sáng lập Hiệp hội Thêu dệt, cuối cùng lại giao cho bà Hoa.
Bà Hoa nói vậy khiến Tống Cẩn Dung nhăn mặt như ăn phải mướp đắng.
Bà còn muốn nhờ người phụ nữ ấy dạy mình vài kỹ thuật thêu thùa.
Hai người lại chuyển sang chủ đề khác.
“Nghe nói lần này dâu nhà bà mang thai song sinh, chúc mừng nhé, bà sắp làm bà nội rồi!” Tống Cẩn Dung nói.
Nhắc đến chuyện này, bà Hoa vô cùng mừng rỡ nhưng cũng khá lo lắng.
“Tuy thai song sinh rất tuyệt nhưng mạo hiểm lắm bà ạ, Vân Tình có bầu ở tuổi này vốn nguy hiểm, hơn nữa trước đó con bé… Ây, hai hôm trước nó ra ngoài, vấp ngã đến nỗi chảy máu làm chúng tôi sợ đến mức không dám cho phép nó tùy tiện ra ngoài nữa.”
Tống Cẩn Dung gật đầu: “Nên cẩn thận một tí”
Hai người ngồi đây trò chuyện với nhau, khách khứa tham dự buổi tiệc cũng lục tục kéo đến..