Được cho phép Vệ Nam dù gấp nhưng vẫn ung dung đi vào, đi đến trước bàn làm việc, dừng bước lại, lấy ra một thứ từ bên trong cặp văn kiện, hai tay đưa ra.
“Cậu Chử, tổng giám đốc Kha bên kia đã hồi phục”
Chử Chấn Phong liếc mắt nhìn qua, hừ nhẹ: “Đây là Kha Khuyết Thành cố ý dò xét ranh giới cuối cùng của tôi? Như ước nguyện của anh ta, tiếp tục trong một tháng không cần phái người giám sát anh ta, một tháng sau, gặp mặt tại đại hội đấu thầu!”
“Chỉ sợ Tập đoàn Hàn Thị bên kia cũng sẽ cực lực tranh thủ, nhà họ Kha thế này, thế nhưng là một đơn đặt hàng lớn.
Vệ Nam phỏng đoán nói
Trong ánh mắt đen của Chử Chấn Phong loé lên sự miệt thị và lạnh lùng: “Vậy phải xem Hàn Âu Dương có bản lĩnh này hay không?”
Nói xong, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt anh chìm xuống, đáy mắt hiện vẻ suy tư.
Vệ Nam đánh bạo hỏi: “Cậu Chử, anh đang lo lắng điều gì sao?”
“Không có” Anh lạnh lùng cau mày, phủ nhận.
Vệ Nam cũng không nhìn ra được gì, vậy hẳn là không có chuyện gì.
Cậu ta đang chuẩn bị lui ra thì nghe giọng điệu của Chử Chấn Phong có hơi do dự hỏi: “Hôm nay Tân Hoài An tới Hàn thị báo cáo à?”
Vệ Nam ngơ ngác một chút, vẻ mặt mờ mịt: “Không rõ”
Vừa dứt lời thì cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng bắn tới.
Cậu ta trả lời sai gì rồi sao?
Vệ Nam không rõ cho lắm, căng thẳng ho khan một cái: “Cậu chủ, chuyện đó, không phải anh nói sau này không cần bất cứ tình hình gì của Tân Hoài An bên kia, càng không cần báo cáo với anh nữa sao?”
“Tôi từng nói à?”
“Đúng vậy, ngay vừa nãy..” Vệ Nam định giúp đỡ cậu chủ đột nhiên hay quên khôi phục chút ký ức.
Chử Chấn Phong lại không kiên nhẫn ngắt lời: “Tân Hoài An gia nhập Hàn Thị, sau này sẽ là người của đám Hàn Âu Dương kia rồi, theo dõi sát cô ta cho tôi, sát sao vào! Một khi có hành động gì kỳ lạ thì phải báo cáo cho tôi.”
“, Tân Hoài An cho dù gia nhập Hàn thị, cũng chỉ là viên chức bình thường, có thể dấy lên bọc nước gì, uy hiếp được Chử thị chắc?
Vệ Nam cảm thấy khó hiểu, nhưng lại không dám hỏi.
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo không được xen vào của cậu Chủ, cậu ta thành thật gật đầu: “Vâng, cậu Chử”
Lúc này sắc mặt của Chử Chấn Phong mới giãn ra, nói tiếp: “Chú hai trở về chưa?”
“Vẫn chưa” Vệ Nam nói xong, thấy lông mày cậu chủ có chiều hướng cau lại, tranh thủ thời gian bổ sung: “Nếu chú Hai về đến, tôi lập tức báo cáo với anh.”
“Ừ” Anh nói bằng giọng mũi, đáp lại Vệ Nam.
Ánh mắt của anh rơi vào tài liệu trước bàn, thế nào cũng không xem vào, trong đầu cứ nghĩ đến chuyện Tân Hoài An gia nhập Hàn thị.
Vừa nghĩ tới cô, trong lòng ngay lập tức có một loại cảm xúc không nói nên lời, khiến anh bực bội.
Anh mơ hồ cảm nhận được tình cảm của anh với Tân Hoài An là thứ không thể nào nói thành lời.
Cứ như vậy, Thanh Hà…
Chử Chấn Phong nhíu mày, bàn tay nắm chặt lại.
Điện thoại cứ khăng khăng reo vào lúc này.
Nhìn hiển thị tin nhắn, mắt đen của anh giật giật, một hồi lâu mới mở lên..