Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


“Anh…”
Không đợi Tiêu Mạnh Lương hét lên, anh ta và Tân Hoài An vọt vào.

trong phòng.

Nhìn thấy một màn trên giường, hai người đều ngẩn người.

Trương Nhược Phi lập tức đưa tay che mắt.

Tân Hoài An nhanh chóng tiến lên, kéo ga giường qua che lại cơ thể của Dư Nhiễm, kiểm tra tình trạng của cô ấy.

Rất nhanh cô đưa ra kết luận: “Không phải say rượu, cô ấy bị bỏ thuốc”
Quay đầu nhìn về phía người đàn ông mập còn chưa lấy lại tinh thần, trong ánh mắt loé lên ánh sáng sắc bén: “Nhược Phi, báo cảnh sát!”
Nghe tới báo cảnh sát, người đàn ông mập rốt cuộc mới kịp phản ứng, vô ý thức muốn chạy ra ngoài.

Trương Nhược Phi nhanh tay lẹ mắt níu anh ta lại, giơ tay đẩy ngã anh ta xuống đất.


Đừng nhìn cơ thể người đàn ông mập cường tráng, mập cũng là giả thôi, thật đúng là không đánh lại Trương Nhược Phi.

Trương Nhược Phi giẫm người dưới chân, gọi cảnh sát.

Trong quá trình chờ cảnh sát chạy tới, Tân Hoài An châm hai châm cho Dư Nhiễm, ép công hiệu của thuốc ra.

Cô ấy từ từ tỉnh táo, mở mắt ra thấy là Tân Hoài An thì ngẩn người.

“Cô Chử..” Vô ý thức gọi như vậy, sau đó bỗng nhiên nhận ra tình huống khác thường.

Phát hiện mình không mảnh vải che thân, cô ấy “a” một tiếng, sắc mặt trắng bệch.

Tân Hoài An đưa quần áo cho cô ấy, an ủi: “Yên tâm, chúng tôi đến kịp thời, có lẽ còn chưa kịp làm gì”
Dư Nhiễm gật đầu, xấu hổ giận dữ cắn môi: “Cảm ơn cô, Chử… Cô Tân” Xém chút lại nói sai.


Chỉ chốc lát sau, cảnh sát đến.

Tân Hoài An và Trương Nhược Phi làm người làm chứng đứng ngoài quan sát, cũng muốn tới đồn cảnh sát.

“Người đàn ông này hôm nay vừa tới đoàn làm phim giúp làm việc vặt, sau khi chúng tôi quay xong, anh ta rất nhiệt tình tới chào hỏi tôi, nói là fan hâm mộ của tôi, còn đưa tôi một ly cà phê Dư Nhiễm ngồi trên ngồi trên ghế thẩm vấn ở đồn cảnh sát, nhớ lại chuyện đã xảy ra: “Lúc ấy tôi khá mệt mỏi, muốn uống cà phê cho tỉnh táo nên uống nửa ly, sau đó lên nhà, đã cảm thấy bắt đầu choáng váng, sau khi tỉnh lại lân nữa phát hiện mình đã ở trong phòng khách sạn”
Tân Hoài An bổ sung nói: “Lúc ấy may là chúng tôi xông vào kịp lúc, nếu không thì thật sự là đã xảy ra chuyện lớn rồi, người đàn đó chính là có âm mưu xấu xa với Dư Nhiễm.”
Cảnh sát gật đầu một cái, họ đương nhiên tin những lời kể tình trạng lúc ấy của Dư Nhiễm và Tân Hoài An.

Chỉ là có một vấn đề.

“Cô Dư Nhiễm không bị xâm phạm thân thể và bằng chứng không đủ, rất khó để kết tội anh ta.

Chúng tôi chỉ có thể giam anh ta tối đa mười ngày nửa tháng”
Dư Nhiễm nghe thấy thế, nổi bực tức trong mình khó mà bình lặng xuống.

Tân Hoài An kéo lấy tay của cô ấy, ý muốn an ủi.

Cô ấy cũng biết đây cũng không có cách nào.

“Hy vọng có thể giam anh ta lâu chút”
“Đây là đương nhiên rồi” Cảnh sát nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận