Dựa theo lời của Hàn Âu Dương nói, đợi một lúc nữa sẽ cần cô cung cấp một ít lý luận chuyên nghiệp, thuyết phục công ty đối phương.
Thật ra, Tân Hoài An vẫn chưa rõ hẳn, trong công ty của Hàn Âu Dương có không ít nhân tài ở phương diện y học, năng lực còn mạnh hơn cô, người có lai lịch rất nhiều.
Vì sao hết lần này đến lần khác dẫn cô theo?
Nhìn thấy cuộc đấu thầu sắp bắt đầu, cô thu dọn đồ đạc đứng dậy.
Vừa nhấc mắt một cái, lại vô tình thấy được một dáng người cao lớn đập vào trước mắt.
Người đến chính là Chử Chấn Phong.
Phía sau anh, trợ lý Vệ Nam đắc lực đi theo cùng một vị tóc bạc, người trung niên khí chất nho nhã.
Ông ta hiển nhiên là nhìn thấy cô trước, mục tiêu rõ ràng là đi về phía cô.
Ánh mắt Tân Hoài An nghiêng nghiêng, nhìn thấy tài liệu đấu thầu trong tay Vệ Nam thì như hiểu được gì đó.
Chử Chấn Phong cũng đến vì cuộc đấu thầu hôm nay.
Dù sao dưới cơ Chử thị cũng có sản nghiệp bệnh viện, hơn nữa lúc anh kế nhiệm từ chính miệng nói sẽ phát triển nghiêng về lĩnh vực y học.
Hôm nay anh tự mình ra mặt, đúng lúc xác minh lời anh từng nói.
Tân Hoài An trong lúc suy nghĩ, Chử Chấn Phong đã đứng trước mặt cô.
Anh liếc mắt nhìn tài liệu trong tay cô: “Không ngờ người Hàn thị phái tới là cô”
Tân Hoài An lật lại tài liệu trong tay, vẻ mặt lạnh nhạt: “Tôi cũng không ngờ tới cậu Chử sẽ đích thân đến”
Mặc dù cô không muốn gặp Chử Chấn Phong, cũng không đến nỗi rụt rè trước mặt anh, nhất là trong trường hợp làm việc này.
Chỉ là không ngờ Chử Chấn Phong đột nhiên nhỏ giọng nói: “Cô mang thai không phải con của Lâm Bình Nguyên, vì sao cố ý nói là của anh ta?”
Cô không khỏi khẽ giật mình.
Chuyện này sao anh biết?
Kiềm nén sự kinh ngạc trong lòng, cô khinh thường cười một tiếng: “Đứa nhỏ này cũng không có quan hệ với anh, anh để ý như vậy làm gì?”
Chử Chấn Phong bị cô hỏi khó, lập tức nghẹn lời.
Quỷ mới biết vì sao anh hết lần này đến lần khác để ý đứa con trong bụng Tân Hoài An.
“Đấu thầu sắp bắt đầu, tạm biệt” Cô nhàn nhạt nói ra lời này, thu tầm mắt lại và không tiếp tục để ý tới anh nữa, chần chừ đi về phía hội đấu thầu.
Hàn Âu Dương không biết từ chỗ nào đi tới, đi lướt qua người Chử Chấn Phong, chế nhạo một câu: “Cậu Chử, Tân Hoài An là tôi cố ý mời đến giúp đỡ, biết được các anh là đang ôn chuyện, người không biết chỉ sợ sẽ hiểu lầm”
“Hiểu lầm cái gì?” Chử Chấn Phong nhíu mày nhìn anh ta.
“Đấu thầu sắp bắt đầu, cậu Chử, anh nói xem?” Hàn Âu Dương ám chỉ, cười cười, đôi mắt sáng rỡ chợt loé sau tròng kính.
Không đợi Chử Chấn Phong mở miệng, anh ta nâng mắt kính: “Loại chuyện đấu thầu này có cạnh tranh ắt có thắng thua, mọi người đều dựa vào bản lĩnh, có đôi khi để giành thắng lợi, khó tránh khỏi dùng tới chút thủ đoạn nho nhỏ”
Chử Chấn Phong nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng và khinh miệt: “Tổng giám đốc Hàn đang nói mình à?”
“Rửa mắt chờ xem”
Vệ Nam nhìn bóng lưng Hàn Âu Dương tiêu sái đi vào hội trường, nhíu mày: “Hình như anh ta rất tự tin.”
“Tôm tép nhãi nhép mà thôi” Chử Chấn Phong khẽ hừ một tiếng, nện bước chân dài đi về phía trước..