Ký hợp đồng xong, Tân Dụ đánh giá Tân Hoài An, như có suy nghĩ gì đó nói: “Cô Tân, trước kia cô từng đến miền Bắc à?”
“Chưa từng, tôi vẫn luôn ở Hải Lam”” Tân Hoài An nói, nhíu mày nhìn anh ta, tựa như thấy có gì phiền não: “Sao thế?”
Tân Dụ che miệng ho nhẹ một tiếng: “Không có gì, chỉ là cảm thấy gương mặt cô thanh tú trang nhã, không giống con gái miền Nam, ngược lại giống người miền Bắc hơn”
“Anh Tân còn biết xem tướng mặt à?”
Tân Dụ mỉm cười, che giấu sự ngại ngùng.
Trong lòng lại thầm suy đoán, sao Tân Hoài An lại cho anh ta một cảm giác quen thuộc, lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy như vậy…
Hai người vừa rời khỏi cửa hàng đồ uống, đi chưa được bao xa, một đôi nam nữ cũng bước ra từ trong cửa hàng trò chơi arcade bên cạnh.
“Lần sau mở thêm trò mới, anh lại đưa em tới đây chơi”
Nữ sinh gật gật đầu, đang định hỏi tiếp theo sẽ đi đâu chơi, cậu thanh niên ôm cô ta lại đột nhiên buông lỏng tay ra, nhanh chân bước về phía trước, đứng chắn trước mặt Tân Hoài An và Tân Dụ.
“Tân Dụ! Hai, hai người sao lại đi cùng với nhau vậy?” Tịch Sơn Lâm chỉ vào hai người, miệng há to đến có thể nhét vừa một quả trứng.
“Tôi và cô Tân thảo luận chút chuyện thôi” Tân Dụ nhíu mày nói, có chút bất đắc dĩ với sự xuất hiện của Tịch Sơn Lâm, hỏi: “Còn cậu làm gì ở đây?”
Tịch Sơn Lâm bĩu môi, vươn tay kéo nữ sinh vừa rồi đến bên cạnh mình, chỉ chỉ bên cạnh: “À, quầy game của tôi mới mở thêm mấy hạng mục nên đưa cô ấy tới đây để tự trải nghiệm thử”
Nghe nói như vậy Tân Hoài An vô ý thức ngước mắt nhìn sang cửa hàng game arcade bên cạnh, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn về phía Tịch Sơn Lâm.
Hóa ra anh ta mở quầy hàng trò chơi điện tử.
Tân Dụ nhìn cô gái trong lòng Tịch Sơn Lâm, hình như chưa gặp bao giờ, xem ra lại là một cô bạn gái mới.
Anh ta thản nhiên nói: “Vậy hai người cứ từ từ chơi, tôi đưa cô Tân về đây”
“Đừng mà, chúng tôi vừa ra thôi, đi cùng đi, vừa hay đi ăn một bữa cơm” Tịch Sơn Lâm giữ chặt cánh tay Tân Dụ, nghiêng đầu cười híp mắt nhìn sang Tân Hoài An: Tân? Đi chung nhé.
“Không cần đâu, tôi còn có việc khác” Tân Hoài An từ chối nói, với thân phận bây giờ của cô, là quan hệ nước sông không phạm nước giếng với Tịch Sơn Lâm.
Tịch Sơn Lâm lại chẳng muốn cứ thế thả cô đi, lần trước anh Phong mơ mơ màng màng hỏi anh ta mấy câu kia, lại giúp Tân Hoài An đuổi mấy tên sở khanh ở trước cửa phòng vệ sinh, anh ta đều nhìn thấy rất rõ ràng!
Anh Phong còn định lừa anh ta, không dễ như vậy đâu.
Tịch Sơn Lâm cười khà khà: “Dù sao trước kia em cũng từng gọi chị một tiếng chị dâu, mời chị ăn bữa cơm không quá đáng lắm nhỉ? Nể chút mặt mũi đi mà”
“Sơn Lâm, cậu làm gì vậy?” Tân Dụ không vui nói, ngay cả anh ta cũng nhìn ra Tịch Sơn Lâm hơi có ý định quấn chết không buông.
“Tôi chỉ mời chị Tân ăn một bữa cơm, thuận tiện nói chuyện phiếm thêm vài câu, còn có thể làm gì nữa chứ?” Tịch Sơn Lâm liếc mắt lườm anh ta, lại ung dung nhìn về phía Tân Hoài An, đợi cô trả lời.
“Thật là ngại quá, tôi thật sự không rảnh” Tân Hoài An kiên định từ chối.
Tân Dụ nghe xong, lập tức nói: “Cô Tân, để tôi tiễn cô về.”.
Truyện Sắc
“Ừ” Tân Hoài An gật đầu.
Nhìn hai người rời đi cũng không thèm quay đầu lại, Tịch Sơn Lâm âm thầm khẽ nghiến răng: “Cái tên Tân Dụ này…”
“Anh Tịch, hai chúng ta đi ăn riêng cũng được mà, sao cứ phải mời một người không liên quan, phá hỏng bầu không khí chứ?” Cô gái trong lòng anh ta giọng điệu gắt giọng nói.
Tịch Sơn Lâm nhíu mày lại, hình như có chút không vui: “Cô đang dạy tôi phải làm thế nào đấy à?”.