“Chị Thanh Hà, vừa nãy có ai chạm vào chị không? Có phải là bị người ta lấy cắp hay không?” Ngọc Điềm hỏi.
Vương Thanh Hà lập tức trách: “Đừng có nói lung tung như thế, mọi người đều ở trong một đoàn làm phim cả, hợp tác với nhau đã lâu, đều là bạn bè tin tưởng được cả, không ai lấy chiếc lắc tay đó đâu.”
Đạo diễn tán thành gật đầu, ông ấy cũng không muốn tin tưởng bên trong đoàn làm phim của mình có người tay chân không sạch sẽ, nếu truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.
“Như vậy thì chẳng lẽ là người ngoài lấy?”
Ngọc Điể đưa ra ngo: gần lắm đấy!”
“Cô Ôn ư? Nhưng cô ấy là học trò của bậc thầy TM mà”’ Vương Thanh Hà làm ra dáng vẻ tin tưởng Ôn Nhã Ly.
m nói rồi đột nhiên chỉ về phía Ôn Nhã Ly còn chưa được ‘Đúng rồi, vừa nãy cô ấy lấy số đo cho chị mà, cách chị Nhưng cô ta và Ngọc Điềm kẻ tung người hứng như vậy lại khiến cho ánh mắt của không ít người đều tập trung vào trên người Ôn Nhã Ly.
Cô gái này ngay đến cả hợp đồng của thầy mình đều cướp thì có thể thấy được là nhân phẩm không tốt, hay thật sự là cô ấy lấy trộm?
Trợ lý tường quay đi đến trước mặt Ôn Nhã Ly rồi ngăn cô ấy lại: “Thưa cô, đoàn làm phim của chúng tôi bị mất một chiếc lắc tay rất quý giá, xin lỗi cô, chúng tôi cần phải khám xét thì mới có thể cho cô rời đi được”
“Lắc tay ư? Nhưng tôi có lấy đâu” Ôn Nhã Ly nghi ngờ lắc đầu.
“Thì làm gì có kẻ trộm nào sẽ chủ động thừa nhận cơ chứ.” Có người châm chọc nói.
Mặt Ôn Nhã Ly nóng lên, cô ngẩng mặt lên rồi khẳng định nói: “Tôi chưa từng thấy cái lắc tay nào hết, càng không lấy trộm, không tin thì mấy người cứ việc lục soát đi”
Trợ lý trường quay cũng không khách khí mà lục soát túi quần túi áo của cô ấy luôn, lục soát xong lại lục lọi túi xách.
Sổ ghi chép, ca ta lô, tư liệu và các loại dụng cụ đều bị đổ ra ngoài, rơi đầy trên mặt đất.
Ôn Nhã Ly nhìn mà đau lòng, đây đều là những thứ rất quan trọng với cô ấy.
Tất cả đồ đạc trong túi xách đều bị đổ ra ngoài nhưng cũng không tìm được lắc tay.
“Đã lục soát xong rồi thì tôi có thể đi được chưa?” Ôn Nhã Ly hơi tức giận ngồi xổm xuống, nhét lại đồ đạc vào trong túi xách.
Khi cô ấy cầm một quyển ca ta lô lên thì một cái lắc tay rơi từ bên trong ra ngoài, viên sapphire đẹp mê người tỏa ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ.
“Đây chính là lắc tay của chị Thanh Hà đấy! Hóa ra đúng là cô lấy!”
Ngọc Điềm kêu lên.
Ánh mắt của những người xung quanh nhìn Ôn Nhã Ly trở nên phức tạp.
Cả người Ôn Nhã Ly cứng đờ, cô ngơ ngác đứng đó.
Sao trong túi xách của cô ấy lại có thêm một chiếc lắc tay cơ chứ?
“Cô Ôn, tôi không nghĩ cô lại sẽ làm chuyện như vậy” Vương Thanh Hà hơi thất vọng nói.
Bốn phía đều là những tiếng khinh bỉ: “Thế mà cũng là học trò của bậc thầy TM cơ đấy, tay chân cũng quá không sạch sẽ rồi”
“Người như vậy mà còn muốn làm nhà thiết kế thời trang à, sau này còn có ai dám tìm cô ta thiết kế quần áo nữa”
“Đúng rồi đúng rồi.“.