Nhìn thấy Tân Hoài An đột nhiên bước vào, lại còn nói ra những lời như thế, sắc mặt cục trưởng Lương bỗng biến đổi, ông vội vàng đưa mắt nhìn sang bức bình phong chạm khắc bằng gỗ cách đó không xa, rồi thấp giọng trách cứ: “Những chuyện như thế này, cô tìm tôi cũng vô dụng thôi, mau đi đi! Đây không phải chỗ mà cô nên ở lại.”
Trong tiềm thức của mình, ông xếp Tân Hoài An vào những loại người mà mình ghét nhất.
Cô đương nhiên nhận ra được điều này, lập tức đáp lại: “Bạn của tôi bị oan, hơn nữa còn phải chịu sự đối xử bất công ở đồn cảnh sát, tôi có chứng cứ có thể chứng minh sự trong sạch của bạn mình”
Nói xong, cô lập tức rút điện thoại ra.
Trước khi đến đây, cô đã lấy những đoạn video quan trọng nhất lưu vào điện thoại.
Cô đứng trước mặt cục trưởng Lương, phát lại những đoạn video đó cho ông ấy xem, rồi đứng bên cạnh giải thích lại mọi chuyện.
Cục trưởng Lương không còn cách nào khác, đành phải nghe cô nói, nhưng ánh mắt đã vô tình rơi vào một video trên điện thoại của cô.
Với kinh nghiệm phá án bao nhiêu năm của mình, chỉ cần nhìn sơ qua là ông có thể biết hết được mọi chuyện.
Tân Hoài An luôn bên cạnh quan sát nét mặt của ông, nhìn thấy cục trưởng Lương đã nhận ra được chân tướng, cô mới lên tiếng: “Cục trưởng, thật ra tôi cũng biết vụ án nhỏ như thế này không nên đến tìm ông giải quyết, nhưng lần này hoàn toàn khác”
“Người bạn của tôi đã bị giam một ngày một đêm rồi, đến cả một miếng cơm cũng không được ăn, nếu như không phải tôi nhận được tin đi thăm cô ấy, e rằng cô ấy đã bị ngất vì đói từ lâu rồi.
Vốn dĩ tôi muốn nộp tiền để bảo lãnh cô ấy ra, nhưng lại bị phía cảnh sát từ chối.”
Cục trưởng Lương vừa nghe đã biết vấn đề nằm ở đâu, chau mày hỏi Tân Hoài An: “Người bị mất chiếc lắc tay có thân phận không đơn giản?”
“Đúng vậy, bởi vì người đứng sau cô ta là…”
Tân Hoài An đang định nói ra tên của người đó thì bỗng có một người từ sau tấm bình phong bước ra.
Đó không phải là Chử Chấn Phong sao?
Cô đang mở miệng định nói thì trong đầu vang lên một tiếng “Ầm” khiến cô sững sờ tại chỗ.
Đó cũng được coi là người nhà họ Chử rồi…
Lông mày cục trưởng Lương chau lại…
Chử Chấn Phong không nhanh, không chậm sải bước đến trước mặt hai người nhưng ánh mắt chỉ chú ý vào Tân Hoài An, lạnh nhạt hỏi: “Ý của em là Thanh Hà cố ý muốn làm hại bạn của em? Còn tạo áp lực lên cảnh sát để làm khó cô ấy?”
Xem ra, những lời vừa rồi, anh đã nghe thấy hết.
Cũng tốt, đằng nào cô cũng không muốn mất công giải thích lại lần nữa.
Tân Hoài An nhìn thẳng vào mắt anh nói: “Đúng vậy, chứng cứ đều ở đây: Cô cầm điện thoại lên lắc lắc.
Chử Chấn Phong đột nhiên nắm chặt lấy tay cô.
Trong lúc Tân Hoài An còn đang ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra thì anh đã rút điện thoại cô ra, rồi nhẹ nhàng buông tay, điềm nhiên nói: “Điện thoại tôi sẽ giữ, còn em có thể …“
Anh muốn tiêu hủy chứng cứ?” Cô bỗng cảm thấy có gì đó chẳng lành, trong lòng dâng lên một nỗi oán giận..