“Tôi đến tìm cô vì chuyện của Ôn Nhã Ly” Tân Hoài An đi về phía cô ta.
“Ôn Nhã Ly?” Vương Thanh Hà nhướng mày, hai tay đặt trước ngực, bình tĩnh quay người về phía Tân Hoài An.
“Cô đến không phải vì muốn cầu xin tôi giơ cao đánh khẽ, đừng tính toán chuyện cô ấy trộm vòng tay của tôi đó chứ?”
“Chuyện vòng tay của cô là như thế nào chính cô rõ nhất” Tân Hoài An đứng trước Vương Thanh Lâm, nhìn cô ta một cách lạnh lùng, “Còn nữa, nói cho cô một tin tốt nhé, Ôn Nhã Ly đã bình an vô sự về nhà rồi”
Sắc mặt Vương Thanh Lâm khác hản, cô có các kênh để biết tin tức mới nhất bên kia, Tân Hoài An làm sao để biết Ôn Nhã Ly đã được thả rồi?
“Là cô? Cô đi tìm cục trưởng Lương?” Cô ta kinh ngạc lên tiếng.
Tân Hoài An mím môi, lười chẳng buồn giải thích.
Cô ta hiểu lầm cũng tốt, ít nhất là sau này làm chuyện gì xấu xa thì sẽ kiêng dè hơn.
Vương Thanh Hà quả nhiên nghĩ chắc chắn là do Tân Hoài An nhờ cục trưởng Lương thả Ôn Nhã Ly ra.
Nếu không thì chắc chắn Ôn Nhã Ly sẽ không ra.
Cô ta hừ một tiếng: “Không ngờ cô lại có bản lĩnh như thế, rời khỏi nhà họ Chử rồi mà vẫn còn móc nối được với nhân vật như cục trưởng Lương.
Không biết cô làm thế nào để với được ông ấy, tiền hay là cơ thể thế?”
Biểu cảm của Vương Thanh Hà bỗng trở nên tự hào, bật cười: “Ha, chắc chắn là đổi bằng cơ thể đúng không? Dù sao thì cô nghèo như thế, người ta cũng chẳng thèm vài đồng của cô”
Trả lời cô ta là một cái tát cực mạnh của Tân Hoài An.
Bụp! Một tiếng giòn tan, phá sự yên tĩnh của màn đêm.
Vương Thanh Hà bị đánh ngơ cả ra.
Đến khi cảm giác đau rát trên mặt truyền tới thì cô ta mới ôm mặt, vừa bực bội vừa kinh ngạc nhìn Tân Hoài An: “Cô dám đánh tôi?”
“Cái tát này là đánh vì sự bẩn thỉu của cô đấy, nói năng vớ vẩn” Tân Hoài An lạnh lùng nói.
Vương Thanh Hà tức giận lườm cô, mấp máy môi, đang định nói gì đó/ Bụp!
Tân Hoài An lại tát một cái nữa, đánh ở bên mặt còn lại của cô ta.
“AI Tân Hoài An!”
Lần này Vương Thanh Hà phản ứng nhanh hơn, đưa hai tay lên ôm mặt, ánh mắt nhìn Tân Hoài An sắp nổi lửa luôn rồi.
“Cái tát này là vì cô hại bạn của tôi, làm cô ấy phải chịu khổ, chịu tội”
Vương Thanh Hà bực tức n‹ làm tự chịu! Tôi…”
Ôn Nhã Ly trộm vòng tay của tôi, tự “Trộm?” Tân Hoài An ngắt lời cô ta, lạnh lùng nói: “Lẽ nào không phải do cô bảo trợ lý cố tình nhét vòng tay vào túi em ấy để hãm hại sao? Không chỉ vậy, cô còn cố tình nhốt em ấy ở đồn cảnh sát, một ngày một đêm không cho ăn không cho uống, không phải toàn là cô làm sao?”
“Ôn Nhã Ly em ấy đắc tội với cô lúc nào mà cô lại làm khó em ấy như vậy?” Tân Hoài An nhấn mạnh câu này, ánh mắt nhìn Vương Thanh Hà sắc như kiếm vậy.
“Cô, tôi không có..” Vương Thanh Hà phủ nhận nhưng lại thấy rất kinh ngạc, Tân Hoài An sao lại biết rõ thế được chứ?
“Chứng cứ đã ở trong tay tôi rồi, cô phủ nhận cũng chẳng có ích gì”
Tân Hoài An lạnh lùng, nói với vẻ châm biếm.
Vương Thanh Hà trợn tròn mắt: “Chứng cứ gì?”
Tân Hoài An đương nhiên là không nói gì, mặc cho cô ta đoán.
Cô đến một chuyến ngoài việc xả cơn giận thay cho Ôn Nhã Ly thì còn muốn cho cô ta một lời cảnh cáo nữa.
“Cô cứ ỷ vào sự thiên vị của Chử Chấn Phong mà hoành hành, nhưng không có nghĩa là cô thực sự hơn người khác, không có nghĩa là cô có đặc quyền để trêu đùa người khác.
Nếu cô mà dám làm hại đến bạn bè xung quanh tôi nữa thì thứ tôi trả lại cho cô không chỉ là một cái tát đâu! Mọi thứ mà cô đang có bây giờ sẽ mất hết đấy”.