Nhưng vết thương khác không nghiêm trọng, nhưng phần ngực mà anh luôn dùng tay che thì chảy máu không ngừng.
Trước hết cần phải cầm máu cho vết thương này đã.
Cô nhớ trước khi đi mình có mang theo một số vật dụng cứu thương, trong đó có cả kim khâu vết thương.
Lúc bàn bạc với Trương Nhược Phi về chuyện leo núi, Tân Hoài An sợ giữa đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên mang đồ cứu thương theo.
“Chử Chấn Phong, bỏ tay ra đi để tôi xem xem” Cô vừa mở túi vừa nói.
Anh mở một mắt ra, khi thấy đồ cứu thương trong túi của cô thì phối hợp bỏ bàn tay đang che trước ngực ra.
Tuy nói là phối hợp nhưng lúc này Chử Chấn Phong thực sự quá mệt nên động tác vô cùng chậm chạp.
Tân Hoài An không kiên nhẫn được nữa lấy tay nhấc cái tay kia ra.
Sau đó, cô vén vén cái áo vest đã thấm đẫm máu kia ra, áo sơ mi trắng bên trong đã bị nhuộm thành màu đỏ.
Phần ngực có một vết thương sâu và dài, áo sơ mi gần như dính chặt vào miệng vết thương đáng sợ kia.
Thấy thế, Tân Hoài An nhíu mày lại.
“Xoẹt!”
Cô dùng sức xé chiếc áo sơ mi ra.
Toàn thân Chử Chấn Phong cứng đờ, hai mắt mở trừng trừng nhìn Tân Hoài An.
“Để tôi cầm máu giúp anh” Cô nói.
Môi của Chử Chấn Phong giật giật nói gì đó nhưng Tân Hoài An không nghe rõ.
Toàn thân anh bất động như muốn nói cô thích làm gì thì làm.
Tân Hoài An lấy bông lau máu ở quanh miệng vết thương.
Sau đó cô nhìn vết thương đang chảy máu không ngừng kia, lông mày nhíu chặt lại.
Với tình hình này thì nhất định phải khâu lại mới được.
Nhưng đang trên xe thế này, sao có thể tiến hành khâu vết thương cho Chử Chấn Phong được?
Tân Hoài An bỏ kim chỉ vừa cầm ra vào túi, đổi thành dùng bông và băng gạc để tạm thời cầm máu cho anh.
Suốt đoạn đường lên núi, cô đổi băng cho Chử Chấn Phong tới ba lần.
Anh chảy máu quá nhiều, còn tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện mất.
Tân Hoài An định sẽ giúp anh khâu vết thương sau khi lên đỉnh núi.
Cùng lúc xe tham quan đến đỉnh núi, một chiếc máy bay trực thăng cũng đáp xuống.
Vệ Nam nhảy xuống khỏi trực thăng đầu tiên, nhìn thấy Tân Hoài An ở bên cạnh Chử Chấn Phong thì kinh ngạc.
Nhưng cậu ta cũng không rảnh đi chào hỏi Tân Hoài An, cậu ta bị thu hút bởi vết thương khắp cơ thể Chử Chấn Phong, sắc mặt cậu ta cũng thay đổi: “Anh Chử!”
Được Vệ Nam đỡ, Chử Chấn Phong đi xuống xe, hỏi: “Lễ đính hôn bắt đầu chưa?”
“Còn bốn mươi phút nữa, tôi đã mang quần áo tới rồi”
“Đi thôi” Chử Chấn Phong nói ngắn gọn.
Vệ Nam tỏ ra không đồng ý, do dự nói: “Còn vết thương của anh, hay là đến bệnh viện trước đi…”
“Tôi chịu được” Chử Chấn Phong cắn răng nói.
Tân Hoài An đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, miễn cưỡng nghe sơ sơ.
Chử Chấn Phong không chú ý tới cơ thể mình bị thương, cố chấp muốn tham gia tiệc đính hôn với Vương Thanh Hà sao?
Không hiểu sao trong lòng cô có chút không thoải mái.
Nhưng mà, cảm giác kì lạ này cũng biến mất rất nhanh.
Có điều, liếc qua băng gạc đỏ thẫm trên ngực Chử Chấn Phong, cô sâu kín nói: “Anh còn tiếp tục chảy máu như vậy, không đến nửa tiếng sẽ bị sốc vì mất máu quá nhiều, phải đưa đến phòng cấp cứu”
Chử Chấn Phong dừng chân lại, quay đầu nhìn cô..