“Cô Tân, bây giờ cô có thể xử lý vết thương giúp anh Chử không?”
Vệ Nam dò hỏi.
Tân Hoài An thở phào một hơi, gương mặt dần khôi phục lại vẻ dửng dưng, nói: “Được”
“Không có thuốc tê, tôi khâu trực tiếp nhé?” Cô nhìn Chử Chấn Phong, hỏi ý anh.
“Không có thuốc tê?” Vệ Nam kích động nói, rồi lại lo lắng đề nghị: “Anh Chử, hay là đi bệnh viện đi…
Chử Chấn Phong không nhìn cậu ta, cắn chặt khớp hàm nói: đi”
Tân Hoài An rất hài lòng về sự sảng khoái của anh, cũng không thấy anh nhăn nhó gì cả.
Cô cởi áo anh, bắt đầu xử lý vết thương.
Không có áo sơ mi che đậy, bây giờ cô đã nhìn rõ hơn.
Sau khi lau sạch vết máu xung quanh, vết thương lộ ra, có dấu hiệu chuyển trắng, nếu không xử lý sẽ mưng mủ hoặc hoại tử.
Đồng thời, bên cạnh vết thương này, gần sát vị trí tim, còn có một vết thương đã khép miệng.
Tân Hoài An sợ run lên, vết thương đó là Chử Chấn Phong bị côn đồ đâm bị thương lúc cứu cô.
Nhìn tình trạng vết thương này có thể thấy bác sĩ xử lý vết thương cho anh có kĩ thuật rất kém, khâu vết thương thật xấu.
Làm Cô thầm lắc đầu, lời châm biếm cũng không nói ra khỏi miệng, mà cầm dụng cụ khâu vá lên, xử lý vết thương mới bên cạnh.
Khoảng trống giữa hai cái ghế rất nhỏ, để tiện làm việc, Tân Hoài An chỉ có thể ngồi sát lại gần người anh.
Kỹ thuật của cô rất thông thạo, đâm kim rất nhanh nhẹn, nhưng lộ ra vẻ tao nhã như thêu tranh.
Chử Chấn Phong không cử động, duy trì tư thế ngồi thẳng, kim đâm qua da thịt, mà anh vẫn cắn răng không kêu rên một tiếng.
Tân Hoài An giương mắt nhìn anh, rất khâm phục anh, cũng không coi thường mồ hôi túa ra trên trán anh.
“Nếu mệt, anh có thể nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Anh bị thương khắp người, một lát không xong được đâu” Cô nói.
Chử Chấn Phong không lên tiếng, mà từ từ nhắm mắt lại.
Đích thực anh rất mệt.
Chuyến đi này, không ngờ sẽ có người mai phục chờ anh trên đường.
Anh phải mất một ngày một đêm, mới cắt đuôi được những người đó.
Gặp được Tân Hoài An, thực sự là bất ngờ.
Chử Chấn Phong chỉ tiến vào trạng thái ngủ giả, căn bản không ngủ được, cảm giác của cơ thể rất rõ ràng.
Đầu ngón tay hơi lạnh của Tân Hoài An lướt qua da thịt của anh, mũi kim đâm vào đau nhói, khi cô lau rửa, khử trùng những vết thương khác cũng rất đau…
Từng động tác tỉ mỉ, kích thích thần kinh của anh.
Không biết qua bao lâu, ngay lúc Chử Chấn Phong gần như chết lặng, sắp chìm vào giấc ngủ, giọng nói lạnh nhạt của Tân Hoài An vang lên: “Xong rồi”
Cô vẫn luôn ngồi xổm nên rất mệt mỏi.
Cô xoa vầng trán đầy mồ hôi, chuẩn bị về chỗ của mình.
Không ngờ hai chân lại tê cứng nên ngã về phía trước.
Trong giây phút Chử Chấn Phong mở mắt, anh thấy Tân Hoài An nhào thẳng vào ngực mình.
Theo bản năng, anh đưa tay ra muốn đỡ cô.
Nhưng anh chưa kịp đỡ, Tân Hoài An đã phản ứng trước rồi.
Hai tay cô chống lên lưng ghế anh bên đầu anh, khó khăn ổn định tư thế, đồng thời cũng giữ khoảng cách hai mười xăng – ti – mét với anh.
Nguy hiểm thật!
Tân Hoài An thầm than thở..