Giờ phút này, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng sâu thẳm đang lướt nhanh đọc những email trên máy tính bảng.
Vệ Nam đang ngồi trên ghế lái quan sát biểu cảm của cậu chủ nhà mình, nói: “Cậu Chử, lúc trước anh đoán không sai, nhà họ Hàn quả nhiên sẽ không an phận thủ thường sau cái chết của Hàn Lệ Hoan.
Lần này kế hoạch ám sát của bọn họ đã thất bại thêm lần nữa, khi đã lộ ra ý đồ rồi thì sau này chắc chắn bọn họ sẽ không chịu dừng tay”
Nhà họ Hàn cố ý ra tay ngay trước đêm đính hôn của cậu Chử là muốn làm lớn mọi chuyện.
Hơn nữa nhà họ Hàn phái ra mười mấy cao thủ ra tay vây giết một ngày một đêm.
Tàn nhãn và trắng trợn như thế, nếu như không phải cậu Chử mạng lớn thì tính mạng đã không còn từ lâu.
Nhớ tới việc lúc ấy cậu ta không ở bên cạnh cậu Chử, trong lòng Vệ Nam lại cảm thấy hoảng sợ.
Cũng may lúc đó trời xui đất khiến cậu Chử gặp được Tân Hoài An, được cô ấy cứu.
Vệ Nam may mắn nghĩ.
Giọng nói lạnh lùng của Chử Chấn Phong vang lên: “Hàn Thiên Hùng đang tìm đường chết, cứ dựa theo kế hoạch mà làm: Hàn Thiên Hùng chính là người đứng đầu nhà họ Hàn hiện tại.
Đôi mắt đen nhánh của Chử Chấn Phong thoáng qua tia sắc bén.
“Vâng!” Vệ Nam lập tức đáp, ngay sau đó nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Bên phía Hàn Âu Dương… Nghe nói hai ngày nay Hàn Lệ Thu sẽ đến Hải Lam, ngày kết hôn của hai người đó đã quyết định xong”
Hàn Âu Dương cưới Hàn Lệ Thu là điều tất cả mọi người không ngờ tới.
Chử Chấn Phong hơi trầm ngâm, lạnh nhạt nói: “Tạm thời không cần phải xen vào, trước tiên cứ quan sát diễn biến đã”
“Vâng” Vệ Nam gật đầu, chở Chử Chấn Phong về trước.
Cậu ta vốn muốn ở lại chăm sóc cho anh, dẫu sao thì cậu Chử cũng bị thương mà bên phía nhà họ Hàn lại không biết khi nào sẽ ra tay.
Nhưng cậu Chử khăng khăng từ chối, cậu ta đành phải nói: “Cậu Chử, tôi đã tăng cường an ninh xung quanh, hai ngày này anh phải dưỡng bệnh cho tốt.
Bên phía cô Thanh Hà tôi sẽ giải thích dựa theo dặn dò của anh”
Chử Chấn Phong quơ quơ tay, ý bảo cậu ta có thể đi rồi.
Một mình anh bước vào biệt thự, không bật đèn mà đi thẳng lên lầu hai.
Xung quanh biệt thự bố trí phòng vệ chặt chẽ nên anh cũng không lo lắng vấn đề an toàn của mình.
Giơ tay bật đèn phòng ngủ, anh mím môi đi về phía phòng tắm.
Anh tùy ý cởi áo khoác trên người xuống vắt sang một bên, sau đó cở áo sơ mi ra.
Đôi tay anh chống lên bồn rửa tay, nhìn chằm chằm miệng vết thương trên ngực mình qua gương.
‘Vết thương Tân Hoài An giúp anh may lại vẫn còn sót lại vết máu, phương thức may lại rất đặc biệt, cũng rất thành thạo.
Mà vết thương bên cạnh do Vương Thanh Hà xử lý đã lành hẳn để lại một vết vẩy, xiêu xiêu vẹo vẹo, kỳ lạ không thể tả.
Anh so sánh hai vết thương với nhau, lông mày dần nhíu lại.
Thoáng do dự một lúc, anh gỡ dây nịt ra.
Phía bên trong của đùi cũng có dấu của một vết thương đã lành, tình trạng hồi phục rõ ràng tốt hơn nhiều so với vết thương trên ngực, đường khâu tinh tế, vết sẹo trông rất ngay ngắn.
Đầu ngón tay của Chử Chấn Phong khẽ sờ lên vết sẹo, một thắc mắc đã có từ lâu trong lòng anh nay lại hiện lên một lần nữa.
Có phải anh đã làm sai điều gì rồi không? Nhưng không thể nào, trước đây rõ ràng anh đã xác nhận…
Ánh mắt Chử Chấn Phong trước đó vẫn luôn trầm ổn, kiên định, nay bỗng nhiên hiện lên một tia dao động, lộ rõ vẻ không chắc chắn.
Mấy người Tân Hoài An muốn chúc mừng sinh nhật Ôn Nhã Ly, nên quyết định qua đêm ngay tại đỉnh núi.
Thì ra trên đỉnh núi còn có nhà khách tư nhân, chỉ là đa số vẫn chưa mở cửa kinh doanh, trước đó Trương Nhược Phi đã liên hệ được với một nhà để đặt phòng..