Tân Hoài An dừng đũa, không thể không ngẩng đầu lên cùng đối mặt với cô ta, lạnh nhạt nói: “Ừ, bữa ăn dành cho nhân viên công ty cũng rất ngon”
Dẫu sao, bây giờ cô đang ăn cho hai người, sau khi trải qua thời kỳ đầu mang thai, phản ứng không quá mãnh liệt thì khẩu vị cũng từ từ biến đổi.
Hàn Lệ Thu ngửa đầu nhìn về phía Hàn Âu Dương: “Âu Dương, em cũng muốn có xuất ăn như của cô Tân”
“Được, anh lấy giúp em” Hàn Âu Dương dịu dàng nói.
Thấy anh ta xoay người đi xa, lúc này Hàn Lệ Thu mới nghiêng đầu nhìn về phía Tân Hoài An, hỏi: “Cô Tân không ngại nếu chúng tôi ngồi ở đây ăn cùng cô chứ?”
Mình có thể từ chối sao?
Tân Hoài An không để tâm nói: “Xin cứ tự nhiên”
Sau đó, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Hàn Lệ Thu lại đột nhiên nói: “Gần đây không có chuyện gì xảy ra với cô Tân chứ?”
Động tác của Tân Hoài An hơi ngừng lại, nghi ngờ nhìn cô ta một cái.
Hàn Lệ Thu cười nói: “Tôi thấy dạo gần đây tin tức xã hội trên báo cũng không yên ả lắm đâu, cô Tân đang có thai, đi ra ngoài vẫn nên chú ý an toàn nhiều một chút”
Nhìn giống như dặn dò, nhưng Tân Hoài An nghe vào lại có cảm giác kỳ quái.
Hàn Lệ Thu giống với Hàn Lệ Hoan, đều là kiểu phụ nữ làm cho người khác đoán không ra.
Tân Hoài An quên đi sự khác thường trong lòng: “Cám ơn ý tốt của cô”
Lúc này, Hàn Âu Dương bưng hai phần thức ăn tới, hai người ngồi đối diện với Tân Hoài An.
Tân Hoài An cũng ăn xong hết rồi, thu dọn đồ đạc đứng dậy.
“Giám đốc Hàn, cô Hàn, hai người cứ từ từ ăn, tôi đi về làm việc đây”
“Cô Tân vất vả rồi, đi thong thả” Hàn Lệ Thu không ngẩng đầu lên nói.
Tân Hoài An đáp lại một tiếng, không nhìn về phía cô ta một lần nào nữa mà trực tiếp rời đi.
Trở lại phòng thí nghiệm, những người khác hoặc là đang ăn cơm, hoặc là nghỉ trưa, chỉ có một mình Trương Nhược Phi là đang tăng ca.
Cô đi tới vỗ vỗ vào vai anh ta: “Liều mạng như vậy sao, muốn sớm trở thành nhân viên chính thức, hay là kiếm thêm tiền tăng ca thế?”
Vừa nói, cô vừa đưa nước và sandwich trong tay tới: “Này, cho anh đó, ăn trước rồi hãng làm”
Trương Nhược Phi không thể làm gì khác đành ngừng công việc lại, uống một hớp nước trái cây, xé bánh sandwich ra cắn một miếng to.
Tân Hoài An nhìn anh ta có vẻ buồn bực, tựa như đang có tâm sự gì đó.
“Trương Nhược Phi, gần đây nhìn anh không ổn lắm”
Trương Nhược Phi nhìn cô, ánh mắt hơi lảng tránh: “Không có.”
Nhìn bộ dạng không muốn nói của anh ta, Tân Hoài An cũng không hỏi tiếp nữa.
Trương Nhược Phi cúi đầu, há mồm cắn miếng sandwich đang cầm trong tay, nuốt xuống.
Anh ta lau miệng, sau đó lại nhìn Tân Hoài An, đột nhiên nói: “Làm xong dự án này tôi sẽ đi”
Thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Tân Hoài An, anh ta chủ động giải thích ngay: “Gần đây tôi mới nghĩ ra một phương pháp rất có lợi cho tình trạng bệnh của bố tôi, muốn đến chỗ ông ấy một chuyến”
Trương Nhược Phi từng nói, anh ta học y vì muốn chữa bệnh cho bố.
Nghĩ thế, Tân Hoài An ngay lập tức hiểu ra, cô cười rồi nói: “Vậy thì tốt, tôi còn tưởng dạo này công việc của anh áp lực quá, không chịu được muốn bỏ trốn luôn chứ”
Trương Nhược Phi hừ nhẹ một tiến: Tân Hoài An cười cười, không nói gì.
Tan làm, nhìn thấy Trương Nhược Phi vẫn ở lại phòng thí nghiệm để tăng ca, Tân Hoài An mua trà sữa và bánh mì cho anh ta, để đồ xuống một bên xong mới đi về..