Đợi sau khi kết thúc dự án này, Trương Nhược Phi sẽ ra nước ngoài tìm bố mình.
: “Tôi là loại người đó sao?”
Ôn Nhã Ly có biết chuyện này không nhỉ? Hôm đó Tân Hoài An nói chuyện với cô ấy xong, cô ấy có gặp Trương Nhược Phi thổ lộ tình cảm không?
Tân Hoài An cứ miên man nghĩ mãi chuyện này, mãi đến khi ra khỏi công ty mới định thần lại được.
Lạ thật, dạo gần đây cô cứ hay bận tâm đến chuyện tình cảm của Ôn Nhã Ly.
Nếu như là ngày trước, cô chẳng hơi đâu mà quan tâm mấy chuyện này.
Có lẽ là do Ôn Nhã Ly và Trương Nhược Phi sớm đã trở thành những người bạn rất quan trọng đối với cô, thế nên cô hy vọng hai người đó được sống hạnh phúc bên nhau.
Tân Hoài An bật cười bất đắc dĩ, sau đó đi ra khỏi toà nhà công ty.
Như thường lệ, cô đi đến chỗ trạm tàu điện ngầm.
Tân Hoài An cảm thấy như có ai đó đang theo dõi, nhìn chằm chăm cô từ đẳng sau.
Cô hơi bất an trong lòng, nhưng bước chân vẫn đều đều như cũ, vẻ mặt bình thường như không có chuyện gì.
Lúc đi trên đường có đi ngang qua một cửa hàng đồ tiêu dùng, Tân Hoài An chợt nhớ vừa hay mình cũng đang định mua cái nồi mới, liền tiện thể ghé vào.
“Ông chủ, nồi này bán thế nào?” Tân Hoài An chọn bừa một cái nồi.
“Ba trăm mười lăm ngàn đồng một chiếc”
“Tôi lấy cái này”
Từ trong cửa hàng đi ra, trên tay Tân Hoài An cầm thêm cái nồi mới mua.
Mà ánh mắt theo dõi cô từ nãy đến giờ vẫn tiếp tục ở đằng sau.
Tân Hoài An không vội lên tàu điện ngầm ngay, cô ngồi xuống cạnh một cửa tiệm cà phê bên đường.
Mua một cốc cà phê, trong lúc chờ nhân viên mang đến, cô bèn lấy cái nồi mới mua ban nấy ra, cẩn thận quan sát.
Nồi mới có khác, bóng loáng như gương, cô có thể nhìn thấy hết những người xung quanh đang đi trên đường.
Cô chăm chú tìm kiếm bóng dáng khả nghi bám theo cô nãy giờ, quả nhiên có một tên lọt vào tầm mắt!
Một người đàn ông mặc áo khoác gió màu bạc, dáng vẻ lén lút, còn đeo kính râm màu đen.
Tân Hoài An hơi kinh ngạc, người này trông cứ quen quen!
Cô chợt nhớ ra hình như người này cái người đi xe máy vượt đèn đỏ, suýt chút nữa đâm cô ngã vào ngày hôm đó.
Bởi vì hôm đó anh ta còn ngoái đầu lại cười với cô một cái, khiến cô cảm thấy vô cùng khó hiểu, cho nên ấn tượng để lại rất sâu đậm.
Tân Hoài An hơi run sợ, nhưng cô không để lộ ra bên ngoài.
Cô không biết thân phận, cũng không biết mục đích của anh ta là gì.
Nhân viên quán bưng cà phê lên, cô không uống mà nhận được cuộc điện thoại từ tài xế xe ôm.
Vừa nấy trong lúc đợi cà phê, cô đã cố ý đặt một chuyến xe ôm.
Biết được mình đang bị theo dõi, để giữ an toàn cho bản thân, cô liền quyết định không đi tàu điện về nhà nữa.
Cô nhanh chóng ngồi lên xe, sau đó nói với tài xế: “Phiền anh đi nhanh nhanh một chút.”.