Tài xế bất lực nói: “Đang là giờ cao điểm, không còn cách nào khác”
Tân Hoài An cũng không nói thêm gì, chỉ nhìn chằm chăm vào kính chiếu hậu, chắc chắn người kia bị bỏ xa rồi.
Tới ngoài cổng khu dân cư, cảm ơn tài xế xong, Tân Hoài An xách theo đồ xuống xe.
Khu dân cư cô thuê tương đối sang trọng, cây cối tươi tốt, khắp nơi xanh um tùm.
Diện tích khu dân cư khá lớn, khoảng cách giữa các tòa nhà cũng lớn, vì vậy Tân Hoài An cần đi bộ một đoạn mới có thể đến được tòa nhà mười hai mà mình ở.
Lúc Tân Hoài An xách đồ đi về phía toà nhà mười hai, đột nhiên lại có cảm giác có người theo dõi.
Người bình tĩnh như cô, lòng bàn chân lúc này cũng không khỏi lạnh lễo.
Cô đã chọn gọi xe về rồi, người này vẫn còn bám theo? Có phải đã thăm dò rõ ràng địa chỉ của cô không?
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, trái tim Tân Hoài An đập nhanh như gõ trống.
Lông tơ khắp người dựng lên hết lên, bàn tay vô thức siết chặt cái chảo trong tay.
Đầu ngón tay phía sau đột nhiên chạm vào bả vai cô.
Chỉ là đụng chạm rất nhỏ như vậy, nhưng Tân Hoài An dường như một con mèo bị nhổ lông vậy, nhanh như chớp cầm lấy cái chảo trong tay ra.
Toang!
Nắm đấm với kim loại chạm vào nhau, phát ra tiếng rất lớn.
Nhìn nắm đấm cứng rắn kia, lòng Tân Hoài An khẽ trùng xuống.
Người đàn ông này rất mạnh.
Cô nhìn theo nắm đấm kia, nhanh mắt di chuyển.
Khi gần đến mặt người đàn ông này, lại đột nhiên ngơ ngác: “Sao lại là anh?”
Chử Chấn Phong sầm mặt xuống, lắc lắc nắm tay dùng để che chảo kia, liếc mắt nhìn cái chảo trong tay cô đầy ẩn ý, nhàn nhạt nói: “Cô giỏi thật”
Tân Hoài An cau mày cất chảo đi, giữ khoảng cách với anh: “Anh đi theo tôi làm gì?”
“Không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở cô một câu” Chử Chấn Phong ngừng lắc tay, đứng thẳng người, nhìn cô từ trên xuống dưới, chậm rãi nói: “Cô bị người khác theo dõi.”
Tân Hoài An nhướn mày, nói: “Tôi biết rồi”
“Biết là người của ai không?” Dáng vẻ Chử Chấn Phong như đã biết được đáp án, chờ Tân Hoài An chủ động dò hỏi anh.
Tân Hoài An lại mím môi không nói lời nào, chỉ nghi ngờ nhìn anh: “Sao anh lại biết được?”
“Tôi…” Đương nhiên là anh vẫn luôn cử người để ý Tân Hoài An, cho nên bất cứ lúc nào cũng có người báo cáo tình hình xung quanh cô cho anh biết.
Cái người theo dõi đó, cũng là mới xuất hiện gần đây.
Nhưng mà đương nhiên Chử Chấn Phong không nói thẳng với cô.
“Vừa nãy, trên đường đi tôi nhìn thấy người đàn ông đeo kính râm đi theo phía sau cô, hành vi rất đáng nghi” Anh nói.
Ánh mắt Tân Hoài An trong chợt loé sáng, không sai, chính là người đó!
Nhưng mà, hành vi của Chử Chấn Phong cũng khiến cô khó hiểu.
“Anh theo tới đây, là vì muốn nói với tôi chuyện này sao?”
Chử Chấn Phong không trả lời đúng hay sai, buông tay nói: “Không thế thì sao? Ai bảo cô chạy nhanh như vậy”
Anh chắc chắn đang nói về chuyện cô gọi xe về nhà..