Hải Lam là địa bàn của nhà họ Chử, cô ta muốn đối phó với Tân Hoài An thì trước tiên phải dụ cô rời khỏi mới ra tay được.
Bên này, Vương Thanh Hà không có lòng tốt.
Bên kia, Tân Hoài An đương nhiên có tính toán của riêng mình.
Chưa kể những lời của Vương Thanh Hà có đáng tin hay không, nếu cô muốn tránh trở thành bia đỡ đạn của hai nhà Chử – Hàn, rời khỏi thành phố Hải Lam là quyết định sáng suốt.
Nhưng mà trước mắt cô có một vấn đề khó giả Mấy năm nay, cô chưa từng đi khỏi thành phố Hải Lam, nên không biết sau khi rời khỏi chỗ này, đến chỗ nào sẽ tốt hơn quyết…
Cô thích biển, nếu muốn đổi chỗ ở thì cô sẽ ưu tiên những thành phố ven biển.
Ngày hôm sau, cô gặp Trương Nhược Phi ở cửa công ty.
Tân Hoài An và anh ta đi chung, thuận miệng hỏi một câu: “Anh đã từng đến Cảng Thanh và Tân Hải chưa? Thấy hai thành phố đó như thế nào?”
“Hai thành phố ấy đều là thành phố ven biển giống Hải Lam chúng †a” Trương Nhược Phi bĩu môi: “Tôi đều không thích”
“Vậy anh thích thành phố nào?”
“Tất nhiên là Thủy Sơn rồi!” Trương Nhược Phi trả lời không chút nghĩ ngợi: “Tôi đã đi hầu hết các thành phố trong nước, nói thật nơi có thể khiến tôi không quên được chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cô phải đến Hải Lam, chắc chắn cô cũng sẽ thích nơi đất rộng người đông, có nhiều cảnh đẹp và thức ăn ngon đó!”
Tân Hoài An mỉm cười, được rồi, cô thích biển, Trương Nhược Phi thích núi, mỗi người một sở thích.
“Mà sao cô đột nhiên lại hỏi điều này?” Trương Nhược Phi nghi ngờ hỏi.
Tân Hoài An cũng không có ý gạt anh ta: “Tạm thời tôi muốn rời khỏi Hải Lam, nhưng chưa quyết định sẽ đi đâu”
“Thật sao?”
Cô gật đầu.
“Vậy..” Môi Trương Nhược Phi giật giật, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Dường như biết anh ta muốn hỏi cái gì, Tân Hoài An đáp: “Yên tâm, tôi cũng đi cùng thời gian với anh, nên tôi quyết định hoàn thành dự án trước.”
Trương Nhược Phi không hỏi gì nữa, đồng ý: “Như vậy cũng được, cô đang có thai vốn dĩ không nên làm việc quá sức, tải trọng quá lớn.
Sau khi từ chức, hay là nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi.”
“Ừm”
Lần trước đi khám, tình trạng thai nhi không tốt lắm, sau đó Tân Hoài An suy nghĩ không biết có phải do công việc ảnh hưởng không?
Lần này đã quyết định từ chức rời khỏi thành phố Hải Lam, cô nhất định phải ngừng làm việc và an tâm dưỡng thai.
“Đúng rồi, thuốc thử mới đã đến, tôi đi lấy, cô lên trước đi!” Trương Nhược Phi chào cô một tiếng, cũng lười chờ thang máy mà đi thang bộ lên thẳng lầu hai.
Tân Hoài An nhìn con số nhấp nháy trên thang máy, cô kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc này, tiếng xe lăn từ phía sau vang lên, chậm rãi đẩy tới bên cạnh cô.
Nhìn thoáng qua là Hàn Lệ Thu, Tân Hoài An cũng không quay đầu lại, cô tỏ ra bình thản tiếp tục nhìn thang máy..